Đó là mười tuần lễ không bao giờ quên trong đời của tôi. Giờ đây khi đã bước vào tuổi già, những lớp da trên đùi đã nhăn nheo, đôi vú đã mềm đi, âm hộ đã không còn sức căng bật như thời tuổi hai mươi, tôi lại nhớ Peter da diết. Như đêm nay, khi John đã ngủ sau khi nốc vài ly whisky, ngáy vang, tôi ra đứng ngoài ban công và rồi lại trở vào, tôi vào nhà tắm, mở đầy bồn nước, và nhìn vào đó, nhìn thấy Peter trong đó, nhìn thấy khuôn mặt, cặp mắt tinh nghịch, cái miệng ướt át, tham lam, dương vật dài sung mãn, tiếng rên lạ lùng mà khơi gợi, làn da ram rám luôn muốn chà sát cơ thể tôi, ôi Peter, Peter…
Năm mươi năm đã qua, chưa bao giờ trở lại chốn cũ nhưng tôi vẫn nhớ đó là một khu biệt thự kín đáo nằm tiếp giáp với bờ biển Caribe và được rào chắn kỹ càng. Để đến được đó, để sống trong đó, tôi đã phải vượt qua rất nhiều ứng viên, phải chứng tỏ khả năng thích nghi với môi trường nước của mình. Lúc đó tôi là một cô gái chỉ mới 23 tuổi, đã trải qua vài mối tình thời đại học nhưng chưa cảm thấy yêu ai sâu nặng để có thể kết hôn.
Sau những bài trắc nghiệm cả tâm lý và kỹ năng, tôi chỉ nhớ ông giám đốc dự án đã hỏi tôi một câu: “Cô có thể cắt ngắn mái tóc của mình không?”. “Ồ, tôi đã có dự định này từ lâu” “Tốt, cô được nhận việc, hãy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng”.
Peter! Peter! Đã 50 năm, tôi đã cố quên Peter hào hiệp mà tội nghiệp của tôi. Tôi không bao giờ nhắc đến cái tên ấy suốt thời gian dài, tôi không bao giờ mở khóa cái hộc tủ đựng những hình ảnh thân ái của chúng tôi thời ấy. John cũng không nhắc lại về điều này, tôi cám ơn John vì sự cao thượng của anh nên nhiều khi cảm thấy có lỗi bởi thú thật John, cũng như những người đàn ông khác trước kia, chưa bao giờ cho tôi được hưởng thụ cảm giác lạ lùng, cực điểm của khoái lạc, đỉnh điểm của tình yêu như Peter từng mang lại, dù điều này tính theo hệ số thời gian mà tôi đã sống, chỉ vài ba tuần là quá ngắn ngủi. Tôi đã sống cùng John hơn 40 năm, một kỷ lục so với bạn bè. Và dù chúng tôi không có con, đó có thể xem như một gia đình đầm ấm. Thời trẻ, đã có nhiều lần, John bất chợt trở về khi tôi không ra khỏi nhà, anh đã bắt gặp tôi trần truồng đờ đẫn một mình trong hồ bơi. Có lẽ anh hiểu? Phải không John? Có lẽ anh hiểu!
Tôi luôn nhớ cái cách Peter áp sát vào người tôi, rối rít, cuồng si, dịu dàng, hung bạo và cho tôi một cảm giác kích thích chưa từng có. Cái cảm giác đó vượt qua tất cả, nó như mách bảo rằng hãy yêu, hãy đánh đổi hết, cả công việc, cuộc đời, tương lai, giá trị đạo đức cũ rích của loài người, để ôm trọn vẹn Peter vạm vỡ trong tay, để cảm thấy Peter trong người mình, cảm thấy sự sẻ chia ngọt ngào, đau đớn, điên cuồng, lạ lùng của một tình yêu vượt thoát trên mọi lý lẻ…
Ngay cả cảm giác bất an vì biết bị giám sát bởi hệ thống máy thu âm cũng tan biến khi chúng tôi hòa nhập vào nhau. Peter khác tôi, Peter không có cảm giác đó, nhưng bằng cảm nhận tinh tế của một phụ nữ, tôi biết Peter không chỉ đơn thuần đến với tôi bằng tình dục, đó là một tình yêu thực sự. Peter như một đứa trẻ hay giận hờn và bộc lộ tính cách ghen tuông rất rõ, ngay cả khi tôi nghe điện thoại cũng không thoát khỏi ánh mắt ganh tỵ, và sau đó, khi tôi bước xuống, sự cuồng nhiệt lại trào dâng hơn bao giờ hết. Một mụ già 70 tuổi là tôi hôm nay, vẫn không quên sự rậm rật của hai dòng máu nóng khi quyện vào nhau.
Thật ra lúc đầu tôi chỉ nghĩ Peter như một đứa em, (một đứa
con thì hơi quá vì lúc đó tôi còn quá trẻ), nhiệm vụ của tôi là tiếp cần gần,
bơi lội, đùa nghịch và trắc nghiệm khả năng ngôn ngữ của Peter, điều mà các ông
chủ dự án và các nhà khoa học vừa nghi ngờ vừa hy vọng. Nhưng chỉ một tuần sau
lần gặp đầu tiên, tôi nhận thấy cử chỉ của Peter rất lạ lùng. Khi tôi xoay mặt
Peter về phía mình, cho Peter nhìn và nghe rõ từ “Hello” và ra hiệu Peter lặp
lại, tôi đã bắt gặp ánh mắt háo hức của một chàng trai. Từ lúc đó, ánh mắt ấy
ám ảnh tôi. Một buổi trưa, khi chỉ còn lại chúng tôi, Peter đã thể hiện tình
yêu bằng cách dùng miệng tấn công vào ngực tôi. Dù bộ đồ bơi chống thấm nước
khá dày, tôi vẫn cảm giác có một sức nóng lan tỏa trong môi trường nước. Ngay chính
tôi cũng cảm thấy kỳ lạ khi một cảm giác thẹn thùng lướt qua gò má, tôi nhắc
Peter bằng từ “làm việc, làm việc” và cực kỳ kinh ngạc khi Peter tinh nghịch trả lời
“chơi, chơi, chơi” và lại tiếp tục dùng miệng cù vào quanh khuỷu chân tôi. Lúc
đó, cái cảm giác của một cơ thể đàn ông đụng chạm vào người mình là rất rõ… Tôi bỏ đi...
Tôi không còn muốn nhớ đến thời gian đó, bởi mỗi khi nhớ tôi
lại cảm thấy trái tim mình tan vỡ như trái tim của Peter trong phòng thí nghiệm
sau chỉ một tuần chúng tôi bị cách ly. Peter, Peter… Ôi cái hồ nước biệt lập
đó, bên trên là tấm thảm nằm của tôi. Buổi trưa đó, khi nỗi nhớ đã vượt qua
những kỳ thị, tôi quay về và Peter đã nhảy vụt lên mừng rỡ, làm cho bao nhiêu
nước bắn lên tung tóe. Tôi lao xuống hồ, tôi ôm Peter trong tay, tôi cảm nhận
sức nóng từ một cơ thể giống đực, tôi tự cởi quần áo của mình và sẵn sàng cho
một sự thâm nhập. Chưa bao giờ, không bao giờ, sẽ chẳng còn bao giờ có đuợc một
cảm giác đê mê như vậy. Ôm Peter trong tay, cảm thấy như Peter cũng ngất đi khi
đi vào người tôi mạnh mẽ, và cái cảm giác của lần đó, lần sau, lần nữa đều
tuyệt đích, khùng điên, thỏa mãn, vô luân… nó trở thành một sự tuyệt vọng tính
dục sau này vì cái khao khát tìm lại sự đánh mất, nó phá vỡ cuộc hôn nhân của
tôi với John dù cuộc hôn nhân đó chưa bao giờ tan vỡ…
Tôi còn nhớ ngày hôm đó, tức hai tuần sau của lần quan hệ
xác thịt với nhau đầu tiên, một cảm giác bất an trộn lẫn hưng phấn đã làm chúng
tôi lao vao nhau, làm tình không biết bao nhiều lần, thậm chí buổi tối tôi
không muốn về phòng mình mà chỉ muốn chìm đắm trong làn nước hồ sóng sánh màu
tình yêu. Nhưng tiến sĩ Lilly bất ngờ xuất hiện và ra dấu cho tôi đi theo ông.
Ông bảo chờ tôi ở văn phòng khi tôi đã mặc đầy đủ trang phục. Khi tôi đến, ông
ngồi trên chiếc bàn nhỏ, vẻ mặt trầm ngâm, và rồi ông lấy ra một chiếc phong bì
đã dán kín, đẩy về phía tôi: “Tất cả là tiền mặt. Đây là tiền công cho những
cống hiến của cô thời gian qua”. Cái chữ “cống hiến” đầy ngụ ý đó sau này tôi
mới hiểu, còn lúc đó, tôi thực sự bàng hoàng: “Tiến sĩ Lilly, nghĩa là sao? Tôi
bị mất việc?” “Không- ông lắc đầu, buồn bã- nguồn tài trợ đã chấm dứt từ tuần
trước vì họ không còn tin tôi. Tôi rất tiếc, ngày mai, Peter sẽ được đưa về Miami ”. Ông đứng lên: “Cô
Margaret, chúc ngủ ngon, chúng ta cũng chỉ còn ở đây đêm nay”.
Ra khỏi phòng tiến sĩ Lilly, tôi lao như bay về phía hồ nước, nhưng cánh cửa sắt ngăn
cách hồ và dãy phòng làm việc đã được hạ xuống, tôi gào lên “Peter, Peter” và
nghe những âm thanh rít dài, âm vực cao, rồi nghe cả tiếng phát âm “M” “M” mà
tôi từng cố dạy cho Peter những ngày qua…. Tôi gục xuống nền đá lát sàn, một
lúc sau, rồi có bàn tay nâng tôi dậy, đáp lại tiếng thì thào của tôi “Tiến sĩ
Lilly, làm ơn, làm ơn…”, ông dìu tôi về phòng, đặt tôi lên giường, hôn vào trán
tôi, nói thật dịu dàng: “Khóc một lần đi con gái, cố gắng lên con gái”.
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh lại, Peter đã được đưa đi…
Một tuần sau tôi nhìn thấy ảnh Peter trên một nhật báo với
dòng tít “Peter, chú cá heo thất tình đã chết vì nhịn thở”, và dẫn lời bác sĩ
thú y Andy Williamson cho biết khi mổ pháp y trong phòng thí nghiệm, trái tim
Peter đã vỡ tan.
6.2014
1 nhận xét:
Chuyện có thật, từ link:http://www.dailymail.co.uk/sciencetech/article-2653422/The-woman-taught-dolphin-speak-fallen-love-her.html
Đăng nhận xét