7. Em bẹo hình hài đem bán *
Không biết từ hồi
nào, Phượng trở nên hay lo mà điều Phượng lo nghĩ nhiều nhứt là số tiền nợ mà
cô mượn Út Loan để gửi về nhà cho ba má cất nhà tường. Trong hơn ba năm sống
với chồng, mang thai rồi sinh con Mỹ Châu, Phượng đã dành dụm từng đồng lẻ mà
Lu đưa cho cô một cách khá tằn tiện nên chẳng được bao nhiêu. Cha mẹ chồng của
Phượng dù lúc đầu không quá khắt khe với con dâu nhưng do quá nhiều khác biệt
về cách sống, lại do ngôn ngữ bất đồng nên mối quan hệ gia đình chồng- con dâu
dần thường xuyên căng thẳng và nhiều khi họ lớn tiếng mắng chửi Phượng, lúc đầu
cô chưa hiểu hết nhưng về sau, cô biết đó là những lời lẽ miệt thị và trong mắt
họ, cô chỉ là đứa con gái nghèo khổ, tham lam…. đến từ một đất nước nhỏ bé, lạc
hậu. Nhưng uất ức nhứt là họ đã cho rằng cha mẹ cô đã "bán" con gái
để kiếm tiền dù cho những gì mà họ nói có nhiều phần sự thật bởi rõ ràng Lu đã
bỏ tiền ra lựa chọn. Sau mâu thuẫn, vật chất đã không có như từng mơ ước, tình
yêu với chồng và nhà chồng vì vậy cũng khó mà bén rễ dài lâu. Khi nghe Phượng
khóc nói muốn rời bỏ Lu để có thể tự kiếm tiền, Út Loan sốt sắng giúp đỡ nhưng
kèm theo đó lại là một món nợ khá lớn là ba chục ngàn tiền Đài, mà riêng tiền
lời phải trả bằng cách trừ vào lương, mỗi ngày Phượng nhẩm tính cũng mất trên
sáu trăm ngàn tiền Việt.
Sau hôm rời khỏi
nhà chồng, mấy đêm dài suy nghĩ, Phượng nghĩ mình chỉ còn có cách kiếm thiệt
nhiều tiền, trả nợ xong còn lại báo hiếu cha mẹ, gởi về nuôi con Mỹ Châu, còn
thân mình thì chẳng còn chi để tiếc, cũng chỉ là cánh hoa lưu lạc quê người…
Những ngày mới làm dâu, Phượng thấy lạ khi chồng ăn trầu, rồi đến nhận công
việc tại Đài Trung, cô còn biết thêm một nghịch lý là gần như tại đây người ăn
trầu chỉ là nam giới. Các cô gái Việt và cả con gái Đài, Trung Quốc, Philipine
qua làm thuê… dù bán trầu nhưng chẳng có ai ăn trầu. Phượng bắt đầu bằng việc
tập chẻ cau, lựa hạt cau khô, còn miếng trầu và hộp trầu đã có sẵn. Trang nói có
thể trong vôi ăn trầu họ quyệt vào, chứa một chất gì đó giống như nước tăng
lực, làm người ăn cảm thấy mạnh mẽ và ghiền như ghiền thuốc lá. Trang cũng nói
là nhiều khách quen nói với cô ăn trầu rẻ hơn các chất gây ghiền khác và chỉ
với trung bình 100 đồng (tiền Đài) họ có thể nhìn ngắm, thậm chí đụng chạm các
cô gái xinh đẹp ăn mặc thiếu vải mỗi khi dừng xe.
Quần áo ngoài cũng
đã bỏ lại trong ngăn bàn, thôi còn chi mà nghĩ với ngợi, Phượng với tay ôm hộp
trầu, bước theo Trang. Cả hai, chân mang giày cao gót, cố tạo ra một dáng điệu
gợi cảm nhứt có thể rồi cùng bước ra hè phố xứ người vẫy xe…
Phượng không biết
mà cũng không ai nói là tự bao giờ, các quầy trầu cau có các cô gái trẻ phục vụ
đã trở thành quen thuộc tại Đài Loan. Thanh niên xứ này và cả du khách đến đây,
dù chạy xe hơi riêng, xe bus, xe taxi hay có khi đi xe máy, đều muốn dừng mua
trầu của các “Tây Thi đặc sản” bán. Ngày đầu tiên, trước 12 giờ Phượng chỉ bán
được 15 hộp trầu, Trang nhờ có khách quen nên khá hơn chút ít. Phượng hơi lo
nhưng Trang vẫn vui vẻ nói: “Buổi sáng vậy là may rồi, chiều với tối mới là lúc
đông khách, nhứt là từ 7 đến 9 giờ tối. Khi đó khách kêu bán không kịp.”
Quả y như Trang
nói, sau 4 giờ chiều, con đường bắt đầu đông đúc xe cộ. Đã có nhiều kinh nghiệm,
Trang chỉ cần nghe tiếng máy xe, cách nghiêng đầu của cánh tài xế là biết chiếc
xe nào sẽ dừng lại, xe nào sẽ chạy luôn. Khách nào sẽ mua trầu với giá cao để
được thỏa mãn thú vui bằng mắt, bằng tay của mình. Ngay trước “cái lồng”
đã bắt đầu bật đèn hồng và vài bóng nhỏ chớp nháy của họ là vạch dừng đèn
đỏ nên khá thuận lợi. Một chiếc taxi nhá đèn ép sát lề. Trang nói: “Ông đó khá
sộp, nhưng phải chìu ổng xíu, bữa nay Trang nhường cho Phượng đó, bưng hộp trầu
ra mời đi!”. Nói xong Trang õng ẹo trên đôi guốc cao, đong đưa cặp mông tròn và
ra hiệu Phượng bước theo mình.
Tài xế chiếc taxi
mà Trang nói là khách quen đã hạ kính thò đầu ra nhìn ngắm cả hai một cách thèm
thuồng khi họ còn cách xe nhiều bước chân. Vừa đến gần Trang đã nói bằng tiếng
Hoa: “Bạn em đó, anh mua trầu cho nó nha!”. Người tài xế taxi chừng ngoài ba
mươi tuổi nhưng ú tròn, cổ đầy ngấn mỡ, đôi mắt hí nhìn Phượng không chớp. Anh
ta gần như nhoài người ra khỏi xe, vuốt từ vai Trang xuống dù mắt vẫn ngó
Phượng. Trang chịu đựng sự đụng chạm đó, vội vàng đưa cho anh ta hai hộp trầu,
nói: “Mua cho em hai hộp này đi, rồi mua cho bạn em nữa!”. Anh chàng háo gái
gật đầu lia lịa, buông tay khỏi Trang và lôi tay Phượng nhưng mắt nhìn chằm
chằm vào bộ ngực nảy nở của cô. Hắn nói với Phượng: “Lại gần xe anh đi, anh mua
thêm cho em hai hộp”. Phượng nổi gai ốc trước cái nhìn và bàn tay thô ráp vì
suốt ngày cầm vô lăng đang sờ soạng trên da thịt mình. Nhưng cô biết mình chẳng
còn con đường nào khác nên gồng mình chịu đựng như cách Trang đã làm. Người tài
xế hỏi: “Em mới qua hả?”. Trang cười hi hi: “Nó qua lâu rồi anh ơi!”. Bàn tay
của gã vẫn xoa nắn vai Phượng và có ý định lần xuống vùng ngực, Phượng hơi né
người ra. Gã nói: “Chủ nhật em có nghỉ làm, anh qua đón em đi chơi!”. Phượng ậm
ừ cho qua. Sau 5 phút gã mua 4 hộp trầu, trả 400 đô la Đài, tức gấp đôi giá
tiền và nựng nịu cả hai cô vài lần, rồi lái xe đi. Quả đúng là một khách sộp
như Trang nói.
Vậy nhưng không
phải gã đàn ông nào cũng rộng rãi như Li (sau này quen Phượng biết tên người
tài xế taxi) bởi theo Trang anh ta chưa có vợ, lại có nhiều khách quen đi xe
nên thu nhập khá. Những cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của Li và bàn tay
thô ráp đó còn dễ chịu hơn nhiều gã khác. Bởi buổi tối hôm đó Phượng còn phải
chịu đựng nhiều ông khách thô lỗ, trong đó có một tài xế xe bus trên đường vô
bãi gửi xe dừng lại. Xe không có khách vì đã hết giờ. Ông ta đã ngoài năm mươi
tuổi, người đầy mùi mồ hôi rất khó chịu, lão kêu Phượng lên xe và ngay lập tức
đẩy cô xuống ghế, dùng cả hai bàn tay sờ nắn cô một cách thô bạo, Phượng phải
vùng ra và khi cô bước ra khỏi xe, ông ta chỉ mua một hộp trầu, trả 50 đồng và
nhổ toẹt một bãi nước trầu đỏ lòm xuống ngay vạch kẻ đường. Lúc đó Phượng mới
chú ý thấy, cả một khoảng đường ngay vạch dừng toàn dấu vết của nước cốt trầu do
các tài xế nhổ ra. Không biết tại sao cô bỗng nghe mệt mỏi rã rời dù trong ngày
đầu tiên đó, đến giờ phút đó, cô chỉ bán được hơn 50 hộp trầu, nước mắt chỉ
chực tuôn ra...
***
“Sao Trang đi làm
nghề này?” Phượng hỏi khi hai người ngồi chờ khách trong quầy bán hàng.
“Tui cũng như bà,
cần gửi tiền về. Cứ vài ba ngày, má tui lại gọi điện thoại qua, khi thì ông
ngoại bịnh, khi thì thằng em cần mua xe, khi thì sửa nhà, riết rồi nghe tiếng
điện thoại, nhìn số ở quê nhà thấy mệt kinh khủng, năm ngoái xíu nữa tui nhảy
sông rồi, rồi con Mai giới thiệu đi bán trầu cho bà Lài nè, thôi kệ, tuy hơi
nhục nhưng có tiền gởi về gia đình”.
Sau này trong
nhiều đêm nằm ngủ chung một căn phòng, Trang đã kể cho Phượng nghe về quê mình.
Đó là một vùng đất ven sông lớn, một nơi mà vừa lớn lên Trang đã cảm thấy lạ
lùng vì mẹ mình, chị mình, thậm chí bà ngoại khi còn sức khỏe cũng phải cầm cái
cưa, cái đục để làm thợ mộc, một việc lẽ ra của đàn ông. Nhưng kỳ lạ là đàn ông
ở đó chỉ “làm tiếp” nghĩa là làm phụ như đẩy xuồng, chèo ghe, chuyển sản phẩm
đi bán, đi giao hàng chớ họ lại không đụng vào chuyện nặng nhọc. Bàn tay của
Trang có mấy vết thẹo, Phượng hỏi: “Vậy đàn ông ở chỗ Trang họ làm gì?”
“Còn nhỏ thì đi
học, lớn lên chút không đi học nữa thì đi nghĩa vụ, hết nghĩa vụ quân sự thì
về, cưới vợ, lại làm phụ vợ, rảnh thì nhậu”
Nghe chữ “nhậu”
Phượng lại nghĩ về những người đàn ông xứ mình. Có một người không nhậu bê tha
thì cô đã để vuột mất…
Nghe tiếng Phượng
thở dài, Trang an ủi: “Thôi ráng làm một thời gian rồi chuyển nghề, nghe bà Lài
nói Phượng mới thôi chồng, con đã gởi về ngoại?”
“Ừ, tui mắc nợ em
bà Lài khá nhiều, không biết chừng nào trả xong”
“Ngày đầu chưa có
khách quen, Phượng bán vậy là giỏi rồi, từ đây đến 12 giờ đêm, còn có khách mua
nữa mà”.
Ngay lúc đó có bóng
người chạy vụt qua rồi dừng lại đẩy cửa kính nhìn vô. Đó cũng là một cô gái bán
trầu. Cô gái hớt hải, nói bằng tiếng Việt: “Cảnh sát sắp đến kiểm tra, chị Lài
kêu mặc thêm đồ vô!”.
Trang lập tức
đứng lên: “Vậy hả, họ đến chưa?” “Chưa, mới có tin báo”. Cô gái rụt đầu ra,
chạy qua quầy khác. Trang nhanh chóng bước vô phía sau, lôi ra hai bộ đồ, kêu
Phượng: “Mặc thêm cái này vô, mau lên, không thì họ phạt”.
Nghe chữ
"cảnh sát" Phượng run bắn nhưng cô cũng làm theo Trang. Đó là bộ đồ
áo ngắn, màu hồng, quần short trắng, rất dễ dàng mặc thêm vào và dù cái lưng
quần hơi rộng so với vòng eo của Phượng nhưng cảm giác kín đáo vẫn làm cô yên
tâm, tuy vậy Phượng vẫn run.
Thấy bạn sợ,
Trang nói: “Không sao đâu, chuyện này lâu lâu cũng xảy ra, từ năm ngoái
chính quyền không cho mặc đồ lót khi bán trầu nên cảnh sát mấy tuần lại kiểm
tra một lần, họ cũng làm cho qua thôi”. Phượng hỏi: “Họ không cho mặc đồ nội y?”.
Trang cười, hình
như cô không quan tâm đến chuyện cảnh sát sắp đến: “Ừ, chính quyền bắt bà chủ
phải ký cam kết là không để tiếp viên lộ 3 điểm nhạy cảm trên thân thể. Và
không mặc áo yếm, đồ trong suốt,... nếu bắt gặp họ sẽ phạt”.
“Vậy là mặc như
mình là vi phạm rồi, nếu họ bất ngờ kiểm tra là chết?”. Trang cười: “Còn khuya!
Ở đây ai cũng vi phạm hết mà, không thì sao bán được cho mấy cha dê già kia,
nhưng tui nói rồi, đừng có lo, chuyện này để bà Lài lo”.
Một chiếc xe có
phiên hiệu cảnh sát nhấp nháy đèn rồi dừng lại trước dãy ki-ốt đèn hồng. Hai
nhân viên công lực bước xuống. Từ bên trong nhìn ra Phượng thấy Lài nhanh chóng
ra đón họ. Bà chủ của cô nói huyên thuyên và cả dùng cả tay ra hiệu. Hai viên
cảnh sát có vẻ ôn hòa, họ đi dọc theo các quầy hàng, nhìn ngó sơ qua rồi quay
trở lại xe mình…
* Thơ Trang Thế Hy