Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2015

Nhớ cái vỉa hè



Ai hỏi xa Sài Gòn nhớ gì nhứt? Tui nói nhớ vỉa hè!

Có lần ăn cơm tấm vỉa hè trên đường LVS, gặp một nghệ sĩ kịch nói nổi tiếng quần đùi, dép lê, áo thun ngồi trước. Khách đông, y ta còn đẩy cho tui cái ghế nhựa, đá lông nheo cười như… đã quen!

Có lần lang thang gần cầu vượt chân cầu Sài Gòn, tìm hiểu mấy chàng xã hội đen để viết một cái truyện ngắn, ngồi cà phê vỉa hè tán dóc với một chú em tự giới thiệu là Tuấn Đen, tán huyên thuyên cả tiếng đồng hồ thì hắn có điện thoại vội dọt trước, nói “anh ngồi chơi đi, đụ má con đĩ cái nó gọi hoài” (!). Lát về kêu tính tiền, chị chủ cười “thằng Tuấn nó trả hết rồi!”

Có lần ăn cháo lòng ở một xóm đạo Bắc 54 Gò Vấp. Quán vỉa hè trong hẻm. Bữa đó mưa bay bay, vừa ăn vừa ngẫm ngợi đủ thứ chuyện hoang mang. Ăn xong lên xe chạy luôn. Cô chủ ngồi chỗ nồi cháo đầu hẻm chẳng thèm ngó. Chạy một đoạn nhớ là chưa trả tiền vội quành xe lại. Cô chủ cứ cười mím mím. Hỏi sao không níu áo anh, cổ nói: “Khách quên hoài, đâu phải mình anh!”.

Và có cả ngàn lần cùng bạn bè văn nghệ ngồi vỉa hè nói chuyện tào lao, nên cứ xa Sài Gòn thì nhớ. Nhớ cái vỉa hè.


6.15

Thứ Năm, 25 tháng 6, 2015

Ngẫm nghĩ bên hoa



Mùa mưa, nắng yếu, hoa cũ đã tàn, hoa vừa ươm èo uột dù chăm rất kỹ... Cúc Đà Lạt, cúc vạn thọ, thược dược, hồng... đều thay nhau tàn úa. Bỗng một hôm, thấy trong chậu cũ, một cây hoa mào gà vươn lên mạnh mẽ, nhìn thật kỹ từng sớ lá non, đích thị hoa mào gà. Nhưng mình chưa từng gieo hạt loại này, chắc là nó đến theo gió, theo bước chân chim sẻ...



Mấy cây cúc lá nhám rồi cũng dần tàn, không buồn chăm nữa. Chỉ có cây mào gà lớn vụt lên dù chỉ được hững hờ cho vô một cái chậu cũ, không phân bón...
Rời Sài Gòn hơn nửa tháng, trở về nhìn hoa ngoài ban công chỉ còn lá khô cành gãy, chỉ có chậu mào gà vẫn xanh. Ô, nhưng mà sao nó chẳng ra hoa?
Chờ đợi thêm một tuần thì hiểu, nó không phải là hoa kiểng được chăm bón trong vườn, hoa đủ màu rực rỡ mà chỉ là một cây mào gà hoang dại, họ dền, mọc tràn lan nơi những mảnh đất hoang. Hoa nhỏ xíu, màu sắc đơn điệu, có nơi người dân gọi là cây đuôi lươn!
Dù sao thì cũng đã cho nó vô chậu, thôi để nó sống hết một đời hoa dại dù lòng hơi ấm ức. Bỗng nghĩ vì sao hồng, lan, cúc, thược dược... chăm sóc từng ngày, nước phân đầy đủ mà trái trời trở gió chút đã úa tàn trong khi cỏ hoa hoang dại lại đầy mạnh mẽ lẽ tồn sinh?
Chừng nào thì hoa sẽ vừa đẹp vừa mạnh mẽ đây? Tôi ơi!

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015

Muốn "song thủ hỗ bác" ư? Đừng có mơ!



Nhà cầm quyền VN đang kêu gọi "chống tham nhũng quyết liệt", kêu gọi mọi người "hiến kế làm trong sạch đất nước", nhưng chuyện cầm quyền, báo chí xuất bản... thì vẫn độc tôn.
Câu chuyện này làm tui nhớ môn võ công cao siêu của "lão ngoan đồng" Chu Bá Thông, là món "song thủ hỗ bác", nghĩa là dùng tay phải đánh tay trái, hai tay đánh nhau, và đánh kịch liệt như hai cao thủ hoàn toàn khác nhau!
Món này lão Chu nghĩ ra và luyện thành công khi bị giam giữ tại Đào hoa đảo, nơi chỉ có 1 mình ông suốt 15 năm. Và dù là môn võ công cao siêu, kỳ tuyệt, nó chỉ được 3 người luyện thành. Một là chủ nhân họ Chu, 2 là Quách Tĩnh và 3 là Tiểu Long Nữ. Thông minh tài trí, võ công hàng cao thủ như Hoàng Dung, cũng chịu thua!
Vì sao chỉ có 3 người này luyện thành "song thủ hổ bác"? Đơn giản Chu Bá Thông là con người khoáng đạt, nhưng khí chất cực kỳ trong sáng, có tâm hồn trẻ thơ vĩnh viễn không nhuốm lòng ganh ghét, đố kỵ. Quách Tĩnh là kẻ thật thà, yêu người hơn yêu mình, Tiểu Long Nữ tâm trong sạch, không chút thị phi, ngoài ra chẳng ai luyện được.
Quay lại việc chống tham nhũng ở VN, nó cũng giống như biểu cầm kiếm ở tay này chặt tay kia. Cán bộ VN hiện nay, ai có "tâm thật thà, trong sáng, không chút lòng đố kỵ"?

Ai? Tất nhiên là không có ai!
Không chỉ VN, đã là con người thì luôn lầm lạc trước tham, sân, si, vì vậy trên bước tiến của loài người, những quốc gia dân chủ đã phát minh ra một hình thức để quản lý đất nước chống lại độc tài: tính đối lập. Và chính cái sự đối lập dân chủ này, đã làm nhẹ đến mức tối đa có thể sự lạm quyền, tham nhũng của tầng lớp cầm quyền, một khi lá phiếu thực sự do người dân quyết định.
Nền chính trị tại tất cả các nước chỉ 1 đảng cầm quyền muốn chống tham nhũng chỉ là giấc mơ học thành công môn võ công huyền thoại "song thủ hỗ bác" của lão ngoan đồng trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung!

Và đó vĩnh viễn chỉ là giấc mơ!

Chàng chăn dê ở Cần Giờ và một thực thể huy hoàng đổ vỡ

Bờ biển bị ngăn bởi một hàng rào bằng lưới sắt cũ có nhiều dây bìm bìm đang ra hoa. Con đường nhìn ra biển với vỉa hè được lát gạch t...