1.
Buổi sáng thứ bảy đó cũng bình thường như những sáng khác. Anh nghỉ việc ở công ty và đưa nàng ra chợ. Chợ chỉ cách nơi họ ở chưa đến 1km, anh đưa nàng bằng một chiếc xe máy cũ và đứng đợi nàng dưới bóng mát của cây điệp bên đường. Một người phụ nữ ôm chồng báo đi qua, anh mua một tờ và đọc cho hết thời gian chờ đợi. Những người bán vé số mời mọc. Xe chạy ầm ầm bên đường. Anh đã đọc hết tờ báo mà chẳng nhớ được gì. Ở công ty, nhiều khi việc làm rảnh rổi anh mới liếc sơ một tờ báo nào đó gần nhất và không để ý đến những tờ khác vì thường tin tức trên các báo gần như nhau.
Nắng đã lên khá cao. Chợt anh giật mình vì vẫn chưa thấy nàng đi ra. Những lần trước giờ này nàng đã xong việc. Anh sốt ruột nhìn đồng hồ. Gần 10 giờ. Nàng đã vào chợ khá lâu. Hơn 2 tiếng đồng hồ!
Nhấp nha nhấp nhổm, trên yên xe, anh nổ máy. Băng qua đường, đứng gần cổng chợ nhìn vào. Người ta vẫn ra vô tấp nập. Nhưng sao nàng đi lâu vậy? Náng ghé vào một tiệm làm tóc? Vô lý. Anh biết rõ tính vợ và chuyện này không thể xảy ra. Hay nàng bị trúng gió thình lình? Thỉnh thoảng anh vẫn thấy những phụ nữ bị trúng gió khi đi chợ. Ý nghĩ ấy làm anh phát hoảng, anh đẩy xe vào chỗ gửi. Vội vàng cầm thẻ và gần như chạy vào trong chợ.
Anh vượt qua, nghiêng ngó sơ các cửa hàng bán quần áo. Anh dừng lại khá lâu ở quầy bán rau. Anh chen lấn và quan sát tất cả các quầy bán cá, bán thịt. Vẫn không thấy gì. Anh ngó về phía một gian hàng bán thuốc tây. Gian hàng chỉ có một người đàn ông đứng tuổi có chiếc đầu hói bóng loáng đứng bán. Không có khách hàng. Cuối cùng anh rụt rè hỏi bà cụ ngồi bán gạo lẻ rằng có người phụ nữ bị trúng gió hay tại nạn gì không. Bà cụ lắc đầu, sau đó nhìn anh chăm chú nhưng vẫn lắc đầu bảo hôm nay không có ai bị gì, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra ở đây. Quanh quẩn, qua lại một hồi anh đành quay trở ra, hy vọng vợ đang đứng chờ chỗ anh đậu xe lúc nảy. Không có ai chỗ gốc điệp. Anh buồn bã ra bãi lấy xe và trở về căn phòng trọ một mình với một chút hy vọng rằng nàng bỗng giận anh một điều gì đó và đi bộ về trước.
Anh nhớ đêm hôm trước khi nhờ vợ gãi lưng, nàng nhìn thấy một vết trầy phía sau vai. Vết trầy đó rướm máu và chính tay anh đã tự cào mình trong đêm. Nhiều khi anh thức dậy, thấy trên ngực mình có những vết trầy xước do chính tay mình cào. Anh bị nghẹt mũi kinh niên và có thể đó là hậu quả của những cơn ngừng thở trong giấc ngủ. Thế nhưng vợ anh đã như nửa đùa nửa thật hỏi: “Ai cào anh vậy?”, anh nghĩ đó chỉ là câu đùa vớ vẩn nên không trả lời. Lẽ nào chỉ vì một chuyện như vậy?
Cả buổi trưa anh không ăn gì. Đến 2g chiều, bụng cồn cào quá, anh ra đầu hẻm ăn hủ tíu gõ. Đến chiều tối nàng vẫn bặt tăm. Suốt đêm anh chập chờn, lo lắng. Căn phòng nhỏ họ từng sống với nhau trong nỗi đam mê giờ vắng lặng. Anh đã gọi điện thoại nhiều nơi, chỉ trừ nhà nàng vì anh không dám. Nàng vào chợ chỉ với một cái bóp nhỏ đựng một ít tiền. Tất cả đồ đạc, tư trang còn nguyên vẹn. Nhưng nàng biến mất vào lúc nào? Đi bằng cổng sau hay ra cổng trước của chợ?
Anh nghĩ đến chuyện báo công an nhưng ngay lập tức dẹp tan ý nghĩ đó. Họ sống với nhau mà chưa đăng ký kết hôn. Gia đình nàng không thích anh. Bao nhiêu là rắc rối nếu anh báo chính quyền về chuyện nàng mất tích? Và nếu gia đình nàng làm lớn chuyện thì sao?
2.
- Tôi tên Nguyễn Văn Nam. Tôi đến để trình báo về việc vợ tôi mất tích không rõ lý do.
- Vợ anh là ai? Anh ở đâu? Bà ấy đi lúc nào?
- Dạ, khi tôi đi làm phụ hồ về thì bả đã đi mất, tui không biết đi từ lúc nào.
- Anh có đánh đập gì bà nhà không? Hai người có xích mích gì không?
- Dạ không. Hằng ngày tui đi làm từ sớm. Bả…
- Thôi được rồi, anh để giấy tờ đó rồi về đi.
...
Đơn trình báo về việc mất tích
Kính gửi UBND Quận X
Tôi tên Trần Hoàng Hoa, 52 tuổi. Hiện ngụ tại đường…
Tôi làm đơn này để báo cho chính quyền biết việc vợ tôi là Trần Thị Lệ Thủy, bỏ nhà ra đi vào ngày… không rõ lý do vì sao bà ấy bỏ tui!
Rất mong được các cơ quan chức năng xác minh, làm rõ và giúp tui tìm lại vợ!
...
Anh bước ra khỏi đồn công an lòng càng nặng nề hơn. Anh không để lại lá đơn do chính mình viết.
***
3.
….
31.3.2012
N.Đ.B.