Truyện ngắn
Nước réo ầm ầm bên dưới.
Thằng Bi run lẩy bẩy. Từ hôm qua gói mì tôm sống cuối cùng đã được bẻ ra chia
làm bốn và sáng nay cả bốn người đói lả và lạnh cóng nằm phủ phục trên mái nhà.
Bầu trời thấp, nặng mây đen như báo hiệu những cơn mưa điên cuồng sẽ tiếp tục
trút nước xuống. Gần cả xóm đã được dời đi từ ba hôm trước. Lúc đó mấy người
mặc áo mưa dày, đội nón cối có hứa là sẽ quay lại ngay lập tức để đón những
người còn lại nhưng qua một đêm mưa như trút nước, nước dâng càng cao hơn mà
vẫn chẳng thấy ai quay lại, cho đến hôm nay, hình như họ đã bị bỏ quên!
Thằng Bi rướn người, quờ tay
xuống cố khum bàn tay lấy một chút nước vả vả vào đôi môi khô nứt. Bác Quyết,
bác Nhân và chú Hùng gần như chỉ còn sức bám tay vào những viên ngói cũ để khỏi
rơi xuống dòng nước lạnh. Bác Quyết thì thào “Cháu lấy cái nón… cái nón cối múc
cho bác ít nước, bác đói quá”. Bi nhìn quanh, chẳng còn thấy vật gì xung quanh
trên mái nhà. Những cơn gió đêm qua đã thổi bay tất cả. Nó cố trườn người về
phía lổ thủng, những viên ngói dịch chuyển dưới thân hình quắt queo của nó. Bi
đã trườn được tới cái lổ trên mái, thò đầu nhìn xuống nơi mấy đêm qua cả bốn người
nằm co quắp vì lạnh và đói trên những thanh gỗ lót trên các kèo nhà. Phía dưới
là dòng nước trắng nhờ nhờ đầy rác rưởi trôi nổi và cuốn tròn, xoáy ra phía các
cửa giờ trống hoác. Không còn thấy bất cứ vật dụng nào trên các miếng gỗ họ
nằm. Chắc đêm qua, họ đã làm rơi hết xuống phía dưới mà căn nhà nơi họ trú ngụ,
dù được xem là vững chắc nhất vùng cũng chỉ còn lại mấy vách tường. Cơn lũ dữ,
ngay từ ngày đầu đã làm bật tung mọi cánh cửa và cuốn tất cả vật dụng đi theo,
căn nhà gần như chìm ngập trong nước, và cả bên trong lẫn bên ngoài chỉ có rác
và các cành cây gãy trôi vùn vụt theo dòng nước. Không tìm thấy vật gì có thể
đựng nước, thằng Bi ráng hết sức lực còn lại, rướn người ngồi dậy, tìm cách leo
xuống sát mặt nước. Nhờ nhỏ người, nó cũng đặt chân sát mặt nước và ráng hết sức kêu lên:
“Các bác lại gần đây, cháu dùng tay hớt nước lên”. Ba người đàn ông có lẽ không
khát nhưng cơn đói và lạnh làm họ thấy cần có nước, cùng cố dịch người về phía
lổ thủng nơi thằng Bi ló nửa thân lên. Nó gỡ thêm vài viên ngói ném xuống bên
dưới, cố dùng tay hớt nước lên cho từng người. Mấy ông già cựa quậy, cố há
miệng, le lưỡi hớp từng giọt nước, thân hình họ quắt queo, áo quần đã bắt đầu
rách, da thâm lại như da trâu, đã có những vết loét, cả ba cái miệng đều
thều thào “đói, đói quá, chết mất thôi”.
Bi dừng tay vì mệt. Nó leo
lên mái nhà, nằm sát bên ba người đàn ông lớn tuổi. Bụng nó quặn đau vì trống
rỗng. Nó nghe thân thể mỏi nhừ và cảm thấy như muốn ngủ nhưng không thể ngủ vì
rã rời. Nó nghĩ đến những người thân, những đứa bạn chăn bò giờ không biết ở
đâu nhưng chắc không đói và lạnh như mình và các bác bị bỏ lại. Bi không có cha
mẹ để nhớ, từ bé nó lớn lên với chú Hùng, cũng sống một mình cuối xóm, giờ đây
cả hai chú cháu đều kẹt lại cùng bác Quyết và bác Nhân. Bỗng nó nghe bác Nhân
chóp chép miệng: "Ngon thật! Ngon thật!". Bi ngạc nhiên, mở to mắt
nhìn người đàn ông thường ngày bơm xe đầu làng. Rồi bác Quyết cũng rên rỉ:
"Ừ, ngon quá, miếng dồi này béo ngậy!". Thằng Bi nuốt nước bọt ừng ực.
Trong trí nó bỗng hiện ra những bữa thịt chó hiếm hoi chú Hùng dẫn nó đi ăn tại
quán Mụ Béo khi có chút tiền. Những miếng mỡ chó vàng ươm, khúc dồi thơm phức,
mùi riềng ngào ngạt... Nó cũng nằm xuống, nhưng không nhắm mắt mà ngước nhìn
bầu trời xám đục như đang thấp dần, chú Hùng của nó cũng lây vào cơn ảo giác vì đói. Cả ba người đàn ông, không, cả thằng Bi cũng bắt đầu nói về
những món ngon mà mình từng được ăn, những món mình thèm ăn mà chưa được hưởng,
nước dãi họ túa ra ào ạt và thỉnh thoảng tay chân họ co giật...
Không biết mê man bao lâu,
bỗng nhiên thằng Bi nghe có tiếng rì rầm như một loại xe gì đó đang tiến tới và
lớn dần. Bản năng được sống cũng đánh thức thính giác của những người đàn ông
còn lại. Chú Hùng tỉnh trước, thều thào "Máy bay, máy bay!". Bác
Quyết rồi bác Nhân cũng ráng ngước đầu, nhìn về phía trước và há mồm lắp bắp:
"Ồ, máy bay, máy bay. Họ đến cứu mình, họ đem thức ăn cho mình".
Cả bốn người ráng hết sức
tàn, nửa nằm nửa ngồi nhìn về phía chân trời. Nơi đó hiện dần ra một chiếc máy
bay cánh quạt. Nó bay khá thấp, có vẻ như đang bay tìm họ. Tiếng động cơ lớn
dần, lớn dần. Bốn con người ngồi trên mái nhà đói lả sung sướng vì họ nhìn thấy
rõ ràng trong khoang máy bay chất đầy thức ăn. Họ cố đưa những cánh tay gầy vẫy vẫy và hét vang: Ở đây! Ở đây!
Và rồi họ thấy, từ trong cánh
cửa máy bay, một ông tiên hiện ra, ông vung tay. Một vật thể sáng ngời, thơm
phưng phức bay vút về phía họ. Chiếc máy bay lướt ngang đầu. Cái vật đó rơi
đúng vào lổ thủng mái nhà. Cả bốn người gào to mừng rỡ: "Ôi bánh! Cái bánh to quá". Bác Quyết, bác Nhân thì thào: "Ôi, cám
ơn đảng, cám ơn nhà nước".
…
Hai ngày sau nước rút. Dân
làng lục tục trở về. Giữa cảnh tang thương họ tìm thấy thằng Bi và ba người đàn
ông chết còng queo trên mái ngói. Họ nằm châu đầu vào nhau. Răng cả bốn người
nhe ra như cố gặm vào một cái bánh xe bằng cao su màu đen.
Không một tờ báo chính thống
nào đăng tin về những cái chết bi thảm này. Chỉ có những dòng tin về việc hãng
hàng không quốc gia thông báo tìm một cái bánh trước của máy bay bị rơi trên
đường bay đầy trục trặc từ Hải Phòng đi Đà Nẵng.
7.2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét