Chương... (trích)
Khi ông đặt chân vào chính
căn phòng khách sạn cũ, thời gian đã trôi qua đúng năm năm kể từ ngày ông bước
vào đây cùng Thanh Xuân, cô gái trẻ hơn ông 29 tuổi.
Đó là một khách sạn được cải
tạo lại từ một căn nhà vườn rộng. Thành phố này không xa lạ với ông. Chừng mười
lăm năm trước, khu vực này vẫn chưa phồn thịnh như bây giờ. Nhưng khi kinh tế
phát triển hơn, giá đất đai bùng nổ, người nhập cư từ vùng quê lên, các khu
công nghiệp mở rộng , con đường liên tỉnh vừa nằm ngoài nội ô thành phố cũ đã
trở thành con đường huyết mạch. Chủ khách sạn chắc cũng là chủ căn nhà vườn
này. Với bề ngang mảnh đất khá rộng phía trong, một dãy phòng xây theo hình L,
giữa là cái sân rộng dùng làm chỗ đậu xe cho khách. Trước mỗi căn phòng đều có
trồng hoa, có lẽ trồng trực tiếp xuống đất và xây gạch xung quanh thành bồn.
Hoa phần lớn là hồng, loại hồng nhung đỏ thắm của vùng đồng bằng. Ngoài hoa
hồng, còn có những bụi mai khá lớn, chắc đã trồng trước khi các căn phòng được
xây lên làm khách sạn, dưới những tán lá có đặt một chiếc ghế đá, loại ghế
thường thấy ở các công viên, đủ cho 2 người ngồi. Nếu khách đến bằng xe máy, có
thể dựng xe ngay trước cửa phòng, và lần đầu khi đưa nàng đến đây, Thanh Xuân
đã nói với ông: “Chỗ ở dễ thương quá, em thích nó vì nó giống như một căn nhà
của mình”.
Ông khép cửa lại. Bật máy
lạnh. Đặt cái remot tivi lên cái bàn nhỏ. Vẫn là cái bàn gỗ thấp, bên trên, sát
tường có một giỏ nhỏ đựng những gói snack. Cái tủ lạnh nhỏ chạy rì rầm. Ông mở
tủ không phải vì khát muốn tìm nước uống, mà như muốn kiểm tra ký ức của mình.
Bên trong tủ có vài lon bia, mấy chai nước nước suối, nước tăng lực, coca…
Ngay lúc đó điện thoại rung
lên báo có cuộc gọi tới. Ông lấy nó ra từ túi quần, nhìn tên người gọi và bật
máy. Tiếng của Tuấn đâu đó ngoài đường vì nghe rõ tiếng xe máy chạy vèo qua.
Tuấn hỏi ông đã nhận phòng chưa và nói sẽ về đến khách sạn kịp giờ rủ ông đi ăn
tối. “Anh ngủ đi!”, Tuấn khuyên và cuộc gọi kết thúc.
Từng đi qua vài vùng miền của
đất nước, ông nhận thấy sau này khi cuộc sống khá hơn, những khách sạn hạng
trung bình miền Trung thường có kèm theo hộp đựng trà, bình thủy hoặc ấm nấu
nước bằng điện, khách sạn miền tây ít khi có. Lần đầu đi cùng Thanh Xuân, khi
đi ăn cơm chiều về, cô đã kêu ông dừng xe trước một tiệm tạp hóa vào đó mua một
gói trà, mấy gói cà phê bột và một con dao nhỏ dùng gọt trái cây. Cô nói: “Cà phê và trà là của anh, dao của
em”.
Khi đó Thanh Xuân chỉ mới đến
căn phòng ông thuê ở dài hạn lần đầu nhưng có lẽ nàng đã quan sát sự nổi bật
của những gói trà, phin cà phê trong sự bề bộn của không gian mà một người đàn
ông độc thân sở hữu. Vừa nhận phòng khách sạn, nàng đã mở tủ lạnh và nói ngay:
“Chỉ có bia, nước lọc, coca, không có trà, không có cà phê”. Ông ngồi xuống một
góc giường, cười: “Lát ra ngoài uống, quán ngay trước cổng khách sạn”. Khi đó
vừa quan sát từ phía sau lưng nàng ông vừa cảm thấy tràn ngập trong tâm hồn
mình là cảm giác lạ lùng, rồi len vào trong đó là ngọn gió thư thái, nhẹ nhàng
như thể vừa tìm được một món đồ đã đánh mất, nhưng cũng ngay lúc đó một cảm
giác nuối tiếc, bất an dội lên. Nàng mới mười chín tuổi và ông đã bốn tám, ông
cảm thấy mình đã đi qua từ lâu con dốc cao của cuộc đời, đã cảm thấy khá mỏi
mệt, sự tìm thấy những ân cần kín đáo bẩm sinh của một phụ nữ đang yêu nơi
Thanh Xuân không làm ông trỗi dậy cái mong ước hôn nhân như ngày ngoài ba mươi
tuổi…
Ông cởi áo, dự định đi tắm để
xua đi cái hoài niệm đang ào ạt xâm chiếm tâm trí mình thì điện thoại lại rung
lên. Lại là Tuấn gọi. Ông bắt máy, Tuấn nói: “Anh nhận phòng rồi đúng không? Em
sẽ về khá trễ vì chắc sau buổi chấm phải đi ăn với Ban giám khảo. Anh nói tiếp
tân giữ cho em một phòng”. “OK”, ông nói vì hiểu ngay ý Tuấn. “Anh sẽ ra trước
cổng ăn cái gì đó”.
Ông nhìn chiếc ra giường
trắng tinh, thẳng thớm và hình ảnh nhiều lần nàng mở cuốn sách ra, đầu gối trên
ngực ông, bắt đầu chăm chú đọc. Ông thường nằm im lặng ngắm nàng thỉnh thoảng
nhìn lên tivi, sau đó ánh mắt hướng xuống. Chiếc khăn tắm nàng choàng ngang
ngực để lộ bầu vú bên trái. Cái núm nhỏ màu nâu hồng vểnh lên rất dễ thương.
Những tiếng súng cao bồi vang trên tivi. Ông lại nhìn lên. Truyền hình cáp
khách sạn đang chiếu bộ phim “Kẻ sống người chết” có Leonardo DiCaprio thời trai trẻ đóng vai “Thằng
nhóc”…
Bỗng nàng xoay người, chiếc
khăn tụt xuống lộ hẳn hai vú tròn, ánh mắt nhìn ông âu yếm: “Anh đưa giùm em
con dao đi”!
(Trích tiểu thuyết Xa Xôi Tàn Nhẫn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét