Gió đêm thổi tung những hạt mưa vừa vỡ trên đường. Trời
lạnh. Người đàn bà co ro trong bộ đồ mỏng lê chân về phía khoảng tối trên vỉa
hè. Đã quá khuya. Từ trên hàng cây cao trong công viên những hạt nước lớn rơi
lộp độp. Gió tạt vào vách tường cũ. Gió cũng u ám. Thời tiết xấu
quá. Chẳng còn hy vọng gì...
Sau lưng người đàn bà ánh đèn quán rượu vẫn sáng mờ ảo. Nơi
ấy, cái nơi mà mấy phút trước đây ả đã bị tống ra không chút xót thương vì quy
luật đào thải, tức là vì những con bé mới lớn, những con bé chưa chớm tuổi
thành niên nhưng đã vú nở chân dài. Nơi ấy, so với vỉa hè lạnh cóng này là một
thiên đường, dù là thiên đường của quỉ Sa tăng!
Người đàn bà rùng mình, nghĩ đến một đêm dài với cái dạ dày
cồn cào vì đã quen ăn đêm. Ả đưa mắt nhìn về phía trước, nơi cả con đường tối
mờ mờ vì hầu hết bóng đèn đường đã bị gỡ trộm. Công viên đã đóng cửa im ỉm.
Người đàn bà đi qua vùng sáng tối mờ ảo đó và dừng lại dưới gốc một thân cây
lớn. Gió càng lúc càng mạnh hơn. Ả nép vào thân cây. Vỏ cây ẩm lạnh, xù xì càng
khiến ả nhớ đến những căn phòng khách sạn ấm cúng và tự dưng có cảm giác như
mình đang đứng giữa một vùng hoang vu. Thành phố đã ngủ yên hay ả đã đi lạc vào
một miền đất vắng?
Người đàn bà rùng mình.Cái cảm giác ấy làm ả thấy lạnh cóng.
Đành phải về! Nhưng mà về đâu?
Hình như có tiếng chân đang đi về phía ả. Mưa cũng đã ngớt
hạt. Người đàn bà quay về phía có tiếng động lòng đầy lên nỗi hy vọng. Một bóng
đen cao lớn từ trong bóng tối hàng cây bước ra. Hắn nhớn nhác như đang tìm kiếm
ai. Đúng là khách chơi. Người đàn bà bước một bước dài ra khỏi gốc cây để chờ
sẵn. Cái bóng cao to đã đến gần. Đêm đen mịt mù nhưng cả hai đều biết là người
này đang tìm kiếm người kia. Người đàn ông trùm kín mình từ đầu tới chân bằng
một chiếc áo khoác màu tối. Gã đã lên tiếng:
- Đi không?
Người đàn bà gần như lao ra sau câu mời mọc đúng điệu ấy. Ả
đã quá lạnh, quá sợ hãi và quá thất vọng đến nỗi điều mà ả chờ đợi bây giờ
không nhất thiết là những tờ giấy bạc mà chỉ đơn giản là một nơi nào đó có thể
sưởi ấm, có thể ăn chút ít. Và ngay giờ đây, trong lúc tìm cách túm chặt lấy cái
mà mình chờ đợi, ả vẫn cảm giác rằng nó rất mong manh!
Ả lại rùng mình khi gặp một bàn tay lạnh băng. Cánh tay ấy
đưa ra và một bàn tay mạnh mẽ chộp lấy ả lôi đi. Cả hai đều im lặng và bước dần
vào vùng bóng tối đặc quánh. Cái cảm giác hoang vắng trong người đàn bà lại đến
kèm theo nỗi sợ hãi ngày càng tăng. Bỗng dưng ả có cảm giác như mình đang đi
xuống dốc và con đường dưới chân lởm chởm đá.
Khu vực này làm gì có con đường như vậy? Người đàn bà nghĩ
thầm và nghi ngờ nhìn lên người khách của mình. Chẳng thấy gì ngoài một bóng
đen u ám. Cố nén sợ, người đàn bà kéo tay gã:
- Anh ơi, mình đi đâu đây?
- Đi đến nơi mà cô cần phải đến!
Giọng nói của gã đàn ông lạnh như băng tạt vào mặt làm ả lảo
đảo. Nhưng ả vẫn gắng gượng:
- Anh cần phải cho tôi biết là đưa tôi đến đâu
chứ?
Vẫn cái giọng giá lạnh:
- Rồi sẽ đến lúc thích hợp để cô biết!
Người đàn bà sợ quá và lại rùng mình, giọng ả lạc đi:
- Thôi, tôi không đi! Không đi nữa. Tôi cần phải
trở về!
- Trở về à? Nghĩa là cô muốn nói về lại trần
gian? – Gã gằn giọng và tiếng của gã như tiếng rít – Làm sao cô lại có cái ý
tưởng như vậy. Có lẽ cô chưa biết tôi là ai?
- Ông là ai?
- Là người dẫn độ những linh hồn lang thang về
nơi của họ!
Người đàn bà hốt hoảng, co rúm người và dừng lại. Ả liếc
nhanh gã đàn ông và bắt đầu run lập cập:
- Ông ơi, ông đừng nhát tôi. Ông hãy cho tôi về!
- Hừ, tôi hoàn toàn không có ý nhát cô. Tôi đang
đưa cô “về” đây. Vì nhiệm vụ!
Giọng gã có hơi trầm xuống hoặc là người đàn bà nghe thấy
như vậy bằng ảo giác.
- Cô sợ hãi? Vậy sao cô đồng ý khi tôi hỏi “đi
không” và theo tôi?
- Đó là... đó là...
-
Người đàn bà ngắc ngứ. Hắn ta đùa hay thực? Con người như
vậy lẽ nào không biết xài tiếng lóng? Nhưng có điều rõ ràng là thành phố này đã
biến mất như bị ma thuật. Cánh tay cứng lạnh như sắt lại khóa chặt lấy tay ả và
lôi đi. Con đường vẫn dốc xuống...
Người đàn bà chết lặng, phó mặc cho hắn. Ả nghe gió hú từng
cơn mỗi lúc một rùng rợn. Được một quãng không lâu lắm, cánh tay kia buông ả ra
nhưng ả vẫn nhắm nghiền mắt vì sợ. Lại tiếng nói khàn khàn và lạnh lẽo:
- Sắp đến nơi rồi. Qua chiếc cầu kia sẽ là địa
phận của thành Uổng Tử. Đó là nơi cô phải ở lại!
Người đàn bà mở hé mắt ra và thấy một màn sương trắng đục
bao trùm hết xung quanh. Ẩn hiện sau màn sương ấy đúng là có một chiếc cầu. Giờ
thì ả không biết mình ở đâu, còn sống hay đã chết. Mọi việc cứ như một cơn mộng
hãi hùng. Thành Uổng Tử? Cứ như chuyện đời xưa! Đó là nơi giam cầm những linh
hồn chết bất đắc kỳ tử. Và như vậy, hắn, kẻ đã đưa ả đến đây phải là Quỷ Vô
Thường?
Ngay lúc ả dần hoàn hồn và suy nghĩ như vậy thì đôi tay như
chiếc còng sắt ấy lại móc vào tay ả và lôi đi. Lát sau, gã đàn ông buông tay ra
và bảo:
- Ở đây chỉ chứa những linh hồn lang thang, những
linh hồn chưa sa vào địa ngục nhưng trần gian cũng không chấp nhận. Ngay chính
tôi cũng không có quyền và không dám vào đó!
Trước mặt người đàn bà đã hiện ra một bức tường cao và họ
đang đứng đối diện với một chiếc cổng sắt nặng nề. Cánh cửa lạnh lùng bật mở.
Một cách vô thức, người đàn bà nép vào cái thân xác to lớn lạnh lẽo mà giờ ả đã
biết chính là quỷ sứ ấy nhưng hắn bỗng xô ả ra một cách thô bạo. Sầm! Cánh cửa
đã khép lại sau lưng ả.
Người đàn bà té sấp xuống nền đất nhớp nháp. Vậy là mình đã
chết so với cuộc đời trên kia? Nhưng mình lại rơi vào một nơi được gọi là “giữa
trần gian và địa ngục”, cái nơi mà chính quỷ sứ cũng chẳng dám bước chân vào!
Một chuỗi cười ma quái bỗng vang lên bên tai ả. Người đàn bà
vừa hé mắt ra đã vội vàng nhắm chặt lại và suýt ngất đi. Ả vừa trông thấy những
hình hài bất thành nhân dạng như trong một bộ phim kinh dị.
Soạt! Một bàn tay lạnh lẽo nào đó vừa nắm lấy vạt áo ả và
giật mạnh. Người đàn bà co rúm người lại, ả há miệng tính kêu gào thật to lên
theo thói quen như bị tụi ma cô trần gian trấn lột, nhưng tiếng kêu đã tắc
nghẹn trong cổ họng.
Soạt! soạt! – Phải lột cho sạch tất cả những gì mà nó mang
vào đây!
Những tiếng cười, tiếng gầm gừ, tiếng thét trộn lẫn vào nhau
thành một chuỗi âm thanh chói tai. Khi người đàn bà cảm thấy không còn một thứ
gì khác ngoài thịt da của mình thì ả nghe một giọng nói ồ ề cất lên:
- Hãy đứng dậy và mở mắt ra, bởi từ đây mi đã là thành
viên của Uổng Tử thành. Nơi đây luật là kẻ ác. Hãy nhớ cho kỹ điều đó.
Trong phút giây ấy, dù vẫn còn nhắm mắt và nằm co quắp trên
nền đất nham nhở, nhưng như trong ánh chớp của sự thức ngộ, người đàn bà bỗng
nhớ lại tất cả. Từng năm tháng cuộc đời quay cuồng hiện ra, nối tiếp nhau qua
đi. Những kỷ niệm thơ ấu êm đềm, biến cố gia đình trong thời thiếu nữ, rồi tiếp
đó là những tháng ngày cay đắng và tủi nhục, bị sang tay và mua bán như một món
hàng... Tất cả, tất cả xoáy tròn như cơn lốc trong lòng người đàn bà, bật thành
một lời khẩn cầu: “Hãy trả tôi về với trần gian, hoặc cho tôi chết hẳn đi để
được vào địa ngục!”.
Nhưng cánh cửa oan nghiệt đã khép lại. Mọi con đường đều bị
chắn lối!
(Đã in trong tập Giữa Trần Gian và Địa Ngục- 2008)
1 nhận xét:
Đọc xong không dám nhận xét vì .... đang còn sợ
Đăng nhận xét