Từ nhà trọ đến trường, anh phải đi bộ chừng năm trăm mét.
Đây là năm đầu anh đi dạy khi được bổ nhiệm về một trường trung học tại một xã cách xa thành phố.
Một buổi sáng, khi đã bắt đầu đi dạy khoảng ba tuần, anh phát hiện nơi
giữa chặn đường ngang qua căn nhà rộng trồng cây ăn trái, thơm ngát một mùi
hương lạ.
Chắc là hương thiên lý. Đầu tiên anh nghĩ vậy nhưng khi để ý
anh chỉ thấy một giàn hoa giấy trước sân, đang nở những chùm đỏ rực. Mà hoa
giấy làm gì có hương? Từ hôm đó, anh thường đi chậm khi ngang khu vườn đó,
nó được ngăn cách với con lộ bằng một hàng rào bông bụp thấp, cắt tỉa gọn gàng.
Xung quanh khoảng sân rộng lót gạch tàu rợp mát bóng cây. Nhưng bưởi, cam đã
cuối mùa, không thấy ra hoa, cái mùi hương này lại rất dịu dàng và lạ lùng,
nhìn khắp vẫn không biết từ đâu… Một buổi xế chiều về sớm vì không có giờ dạy,
anh nhìn thấy bên hông nhà có một cô gái trẻ, ngồi sau chiếc máy may với mái tóc
dài mượt mà. Cái mùi hương đó vẫn phảng phất dịu dàng, cô gái bất chợt nhìn
lên, thấy anh cô vội quay đi như mắc cỡ…
Anh chủ nhiệm lớp 7, học trò miền quê hiền lành, lễ phép… những
tiện nghi công nghệ chưa bùng nổ, không thấy em nào xài điện thoại di động dù
ngoài giờ học… nơi anh ở trọ là căn phòng nhỏ của một đồng nghiệp trong khi
chờ nhà trường sắp xếp nơi ở cho giáo viên từ xa đến… Một hôm có cô gái trẻ đến
tìm anh tại trường buổi sáng. Vừa thấy mặt cô anh giật mình, đó là người con
gái tóc dài ngồi sau chiếc máy may của khu vườn ngát hương.
Cô gái hơi ngượng ngùng: “Em đến xin phép thầy cho Minh Thu
nghỉ học một bữa, nó bị sốt nặng”.- Minh Thu là học trò anh, cô bé rất ngoan,
chăm chỉ… “Em là chị hai của Minh Thu”. Rồi cô ra về, anh nhìn theo cái dáng
thanh mảnh dịu dàng với mái tóc dài được buộc bằng một sợi dây đỏ cho đến khi
cô khuất sau cổng trường, thì ra cô gái đó là chị của học trò anh. Khi Minh Thu
đi học lại, anh hỏi: “Nhà em có hoa gì mà thơm vậy?” “Ở đâu, thầy?” “Trước sân,
thầy đi ngang qua đó nghe thơm lắm” “À, em biết rồi, cây công chúa đó thầy, sát
hàng rào” “Công chúa?” “Hihi, dạ”.
Từ ngày đó mỗi lần đi ngang hàng rào nhà Minh Thu anh lại
nhìn vào vì biết mùi hương đến từ đâu. Đó là một cây thân gỗ, khá cao, vỏ
cây màu xám trắng, nhánh ngang um tùm với những chiếc lá dài màu
xanh sáng. Những chùm hoa quăn queo, màu vàng ánh lục trông không đẹp nhưng từ đó tỏa ra một mùi
hương dịu dàng, lạ lùng, bổi hổi. Cô gái tóc dài, chị của học trò anh giờ cũng
thường ra ngồi may bên hông nhà, rất nhiều khi ngước nhìn lên thấy ông thầy trẻ
đi ngang, cô đã gật đầu chào, mắt như cười, má như hồng mắc cỡ…
Tết đến, nhà trường được nghỉ dài ngày, anh quay về thành
phố nhỏ của mình mang theo một mùi hương. Giờ thì anh đã biết Hoa công chúa có
danh pháp là ylang- ylang, một loại cây thuộc chi Cananga, người Bắc gọi là
Hoàng lan và rất hiếm thấy ai trồng ở miệt vườn miền Tây nên chính anh cũng
không biết trước khi tra cứu. Sau kỳ nghỉ, anh trở lại trước một ngày. Buổi chiều dù trường chưa
mở cửa, anh vẫn muốn đi ngang khu vườn đó. Con đường nhỏ dọc bờ sông sau tết
vẫn còn rất nhiều cúc vạn thọ nở trên những luống đất màu mỡ. Gần đến nhà Minh
Thu anh bỗng khựng lại, chiếc cổng gỗ sơ sài hôm nào bây giờ đang kết hoa giấy
và trang trí cổng vòm bằng những buồng đủng đỉnh. Khi anh đi đến gần, anh nhìn
thấy một tấm bảng đề hai chữ “Vu Qui” treo phía trên. Lướt qua chiếc cổng anh
cố nhìn vào trong, có vẻ đám cưới đã diễn ra, nhiều thanh niên đang dọn dẹp bàn
ghế, dụng cụ và chuẩn bị tháo rạp cưới bằng vải bạt… Sát bên hàng rào, cây công
chúa đã bị chặt bỏ, cành lá được xếp gọn một góc, có lẽ nó bị đốn vì người ta
cần một khoảng trống che rạp cưới…
“Hôm qua thầy nhìn thấy nhà em che rạp, đám cưới ai vậy Minh
Thu?” “Chị hai em đó thầy, tại nghỉ Tết chứ hông ba em mời thầy rồi” “Sao mới
ra giêng mà chị em lấy chồng sớm vậy?” “Dạ, tại chồng chị hai cần về bên đó,
ổng người Hàn Quốc”…
(Trong tập Tạp bút Đàn ông, đàn bà, mọi thứ...)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét