Tôi nhớ một mùa Trung thu đã xa, xa lắm. Khi đó đất nước
đang chiến tranh, gia đình phải rời bỏ quê hương về sống ở một vùng quê ven biển.
Ngày Tết Trung thu, hồi đó chưa có nhiều loại lồng đèn được bán như bây giờ.
Thường thì người cha trong nhà sẽ làm lồng đèn cho các con của mình. Ba tôi
cũng vậy. Ba tôi lại rất khéo tay, nhất là trong chuyện đan lát, nên chúng tôi
rất tin tưởng mình sẽ có một chiếc lồng đèn trung thu đẹp nhất xóm…
Một buổi trưa, ba đem về một khúc tre và cởi trần, ngồi ở
một góc sân làm lồng đèn cho chị em tôi. Chị tôi mua giấy kiếng đủ màu, muốn
một cái đèn hình con cá. Tôi muốn một chiếc đèn ngôi sao. Ba nói được!
Hồi đó tôi còn rất nhỏ, nhìn ba vót, chuốt tre một hồi, tôi
buồn ngủ và vô nhà làm một giấc. Khi tôi thức dậy, trời đã gần tối, mọi thứ đã
xong. Những chiếc đèn đã được treo lên, đốt đèn cầy bên trong cho giấy kiếng
căng bóng, nhìn thật đẹp. Hôm sau là đêm trung thu…
Chúng tôi hớn hở rước đèn từ sân trường về các con đường
trong khu vực. Bỗng nhiên tôi nghe tiếng cười khúc khích của mấy đứa bạn rồi
tụi nó chỉ chiếc đèn của tôi: “Ngôi sao gì mà sáu cạnh, trời ơi, cây đèn này là
đèn trung thu xấu nhất!”. Lúc đó tôi mới nhìn đến cây đèn cầm trên tay mình.
Đúng rồi, tại sao ngôi sao của các bạn chỉ năm cánh mà của tôi sáu cánh? Phải
chăng ba tôi… không biết làm một chiếc lồng đèn trung thu? Lúc đó dù chỉ 6 tuổi
nhưng nghe bạn bè chọc quê, tôi đã biết mắc cở. Tôi thổi tắt ngọn nến, cố tình
không cho cây đèn của mình bị chú ý, trong lòng thì ấm ức và chỉ muốn quay về
hỏi ba vì sao lại làm cho tôi một cây đèn xấu xí và khác bạn bè như vậy. Bỗng nhiên, có ai đó
giữ tay tôi lại. Đó chính là cô phụ trách lớp. Cô hỏi: “Em bị hết đèn cầy phải
không? Để cô đốt cho cây khác!”. Tôi thưa: “Dạ, không phải, em tự tắt” “Tại sao
em tắt đèn cầy?” “Dạ, tại cây đèn em… xấu quá!”. Tôi trả lời cô mà suýt khóc.
Cô nhìn cây đèn, xoa đầu tôi: “Để cô coi, ôi, theo cô đây là cây đèn trung thu
rất đẹp, rất đặc biệt” “Thiệt hả cô, các bạn nói nó xấu” “Các bạn chọc em chơi
thôi, để cô...”.
Cô đốt nến. Các bạn xúm quanh, cô hỏi: “Các em thấy cây đèn
này ra sao?” “Dạ… đẹp!”. Có lẽ sợ cô rầy, nhiều bạn trả lời ấp úng. Cô nói: “Có
thể nó không đẹp nhất, nhưng theo cô nó rất đặc biệt, đúng không? Có bạn nào
trong lớp mình, có thể có một chiếc đèn như vậy không?”.
Lúc đó các bạn nhỏ mới như hiểu ra rằng cây đèn trung thu
của tôi rất độc đáo. Thằng Tư, bạn thân nhất của tôi rụt rè đề nghị: “Bạn cho
mình đổi chút xíu thôi, bạn cầm cây đèn của mình đi ha?”. Một số bạn khác cũng
nói: “Sau khi bạn Tư cầm đèn, mình cũng muốn được đổi” “Mình cũng muốn…”.
Cô vuốt má tôi: “Thấy chưa? Ai dám nói cây đèn của em là
xấu. Bây giờ chúng ta tiếp tục rước đèn rồi quay về ăn bánh”. Tôi đi giữa bạn
bè, lòng tôi vui sướng khôn nguôi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét