Trong một xã hội bất công như Việt Nam hiện nay,
người cầm bút luôn đối diện với câu hỏi: “ngòi bút làm được gì?”. Nhìn những bà
mẹ gần đất xa trời, ngồi xe lăn bán vé số; những thương binh của cả hai chế độ
từng bắn giết nhau, nay ra vỉa hè bơm xe; hay thấy cảnh các cô gái vị thành
niên đứng trong các bóng tối hàng cây đón khách; bên cạnh đó là biệt thự, siêu
xe… của giới giàu có và cầm quyền thật thắt lòng, và trào lên một cảm giác phẫn
uất.
Nhưng ngòi bút làm được gì?
Tôi cảm thấy bất lực và xấu hổ khi nhìn những người bà, người
mẹ, người chị, người em… đa phần là phụ nữ, mặc áo dân oan vạ vật vỉa hè; tôi
cảm thấy muốn khóc khi nhìn hình ảnh người mẹ này dương biểu ngữ kêu oan, mong
trước hết giữ lại mạng sống cho con trai mình chờ điều tra lại, trong một vụ án
mà đọc hồ sơ của luật sư, cá nhân tôi cảm nhận là oan!
Một nhà thơ của chế độ từng nói “Thơ ca cứu chuộc thế giới”
và được cả đám người cầm bút tung hô. Cứu chuộc cả thế giới ư? Tôi ước gì anh ta dùng thơ mình để cứu được mạng sống
người thanh niên đang chờ ngày ra pháp trường. Tôi ước gì anh ta cứu chuộc dù
một phần nỗi oan khiên của người dân mất đất, mất nhà mà chắc hằng ngày anh ta
chứng kiến! Tôi ước gì anh và những kẻ tung hô anh bớt lại một chút “hậu hiện
đại”, mông đùi, nhan sắc, ngôi sao, đám mây hay thiên hà thơ nào đó để nhìn
ngay mảnh đất đầy nước mắt dưới chân mình!
Dù sao tôi vẫn còn một chút hy vọng mong manh nơi ngòi bút,
nếu nó được cộng lực từ cộng đồng, tạo được một áp lực từ dư luận; vụ bán đất
cho giặc và nay thu hồi tại Đèo Hải Vân là một đốm sáng, dù nhỏ nhoi vẫn là ánh
sáng của hy vọng.
N.Đ.B.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét