2. Con ma nhớt
Tranh của họa sĩ Đặng Can- Vĩnh Long
Thằng Đen đứng lui cui núp sau cái
gốc dừa cụt nhìn vô phía sau nhà Sáu Ngọng. Mưa lây phây. Ngoài vườn tối hù
nhưng thằng Đen biết chỉ chút nữa thôi con Huệ sẽ bước ra bên hông nhà. Chập
giờ này nó thường ôm quần áo ra tắm trong cái cầu tắm che bằng lá dừa, cất de
ra phía bờ sông. Cái nhà của Sáu Ngọng cũng cất trên sông. Căn nhà như một cái
chuồng gà lớn, chỉ chứa đủ một tấm phản gỗ cho hai mẹ con, phía trước bán một
ít đồ tạp hóa cho những người đi lại trên sông còn cái cầu tắm nhỏ xíu thì cất
ra bên hông nhà. Mưa lớn hơn chút, rớt lột sột trên đám lá dừa. Lạ thiệt, sao
giờ này mà không thấy cái đèn cà na màu đỏ sáng lên? Thằng Đen vừa nghĩ vừa
tưởng tượng cái thân hình dong dỏng của con Huệ trong nhà tắm. Thiệt ra là nó
tưởng tượng thôi chớ chưa dám rình đến nơi đến chốn lần nào, bởi sợ bị bắt gặp
thì có mà bỏ xứ, vậy nhưng tối nay thì nó quyết phải nhìn thấy một lần...
Thằng Đen còn đang nghĩ ngợi thì
nó bỗng thấy như có ai đó xẹt đèn pin. Nó hết hồn, ngồi thụp xuống gốc dừa, núp
kỹ. Nhưng ánh đèn chỉ xẹt qua rồi tắt mất tiêu. Cái người cầm đèn pin này chắc
là không muốn ai thấy mình nên chỉ xẹt loang loáng rồi tắt. Hay là mấy thằng ăn
trộm gà đang muốn rình nhà ai đó?
Chừng một lát thì có tiếng chân
người đi từ phía con lộ hướng vô rồi một cái bóng hiện ra. Trời vẫn tối thui
nhưng nhìn cái dáng đi cao cao đó, thằng Đen thấy quen quen. Khi cái người đó
dần lại gần, thằng Đen chút nữa kêu lên vì đó là Năm Sang. Trời, ông này đi đâu
giờ này vậy trời? Đúng là Năm Sang rồi nhưng hình như anh ta sợ ai gặp mình nên
cứ nhìn trước ngoái sau. Gốc dừa chỗ thằng Đen núp cách con đường nhỏ dẫn xuống
nhà con Huệ vài mét, khi Năm Sang đi ngang qua thậm chí thằng Đen còn nghe cả
cái mùi rượu hồi chiều phất qua mũi nó. Thằng Đen nín thở, chỉ sợ Năm Sang phát
hiện rình mò nhà con gái người ta thì chỉ có mà nhảy sông đội lục bình. Do sợ
quá nên nó quên mất mục đích ban đầu của mình là rình con Huệ tắm, giờ nó chỉ
thắc mắc không biết Năm Sang đi đâu giác này, mà lại hướng vô nhà Sáu Ngọng. Giờ này nhà con Huệ đã
đóng cửa, hổng lẽ nhà bả giờ chuyển qua bán rượu?
Năm Sang đã bước gần đến mé sông,
anh ta đứng lại một chút rồi thằng Đen nghe tiếng tằng hắng. Cái cửa phía lộ
nhà Sáu Ngọng bỗng hé ra và anh ta chui tọt vô, cánh cửa khép lại. Thằng Đen
nghe trong bụng bao nhiêu là thắc mắc. Sao kỳ vậy nè? Ai mở cửa cho Năm Sang vô
nhà con Huệ rồi đóng cửa lại liền? Chắc hổng phải nó rồi. Nhưng rõ ràng giờ này
con Huệ đang ở nhà mà. Chặp này nó cũng thường đi tắm nhưng bữa nay hổng thấy.
Hổng lẽ…
Thằng Đen không muốn nghĩ nữa. Nó
rón rén ra khỏi chỗ nấp rồi nhẹ nhàng đi về phía nhà Sáu Ngọng quyết tìm cho ra
lẽ. Căn nhà cất tạm bợ trên mặt sông đứng trên những cái cọc bằng tràm, đước,
bạch đàn, sàn nhà mấp mô lót bằng gỗ còng. Thằng Đen là khách thường xuyên của
tiệm tạp hóa này nên nó biết rõ từng chỗ. Nó cẩn thận để bàn chân lên sàn nhà
rồi nhướng cổ nhìn qua mấy kẽ liếp. Bên trong đèn vẫn sáng nhưng hổng thấy ai.
Chắc cha Năm Sang này học phép tàng hình hay sao đó. Thằng Đen đu theo mấy cái
cột gỗ phía ngoài đưa người dần ra phía trước cố nhìn cho hết căn nhà nhỏ xíu.
Cả cái phòng sau không có người vậy là Năm Sang phải ở phía trước, chỗ mẹ con
Sáu Ngọng để đồ hàng. Mấy cái liếp lá kêu xạc xạc làm thằng Đen sợ bị phát hiện
nhưng nó vẫn bám theo, nhích dần người về phía trước. Khi tầm mắt nó vượt qua
được cái vách ngăn bằng lá ngăn cách giữa căn nhà thì nó nhìn thấy Năm Sang.
Anh ta ngồi yên lặng, điếu thuốc ngậm trên miệng có cái tàn dài chưa rớt. Phía
dưới một chút, trên cái võng là Sáu Ngọng ngồi, cũng im lìm. Cái võng không đu
đưa nên không có tiếng động nào.
Với thằng Đen đây quả là một cảnh
tượng lạ lùng. Nó thiệt tình không biết tại sao Năm Sang lại đến nhà cô Sáu vào
buổi tối nay, rồi họ đóng cửa và ngồi im lặng bên nhau như vậy? Thì ra những
lời đàm tiếu trong chòm xóm từ lâu về chuyện Năm Sang lẹo tẹo với Sáu Ngọng là
đúng? Họ còn đồn con Huệ là con Năm Sang, nghĩa là chuyện hai người này thương
nhau đã xảy ra mấy chục năm rồi?
Bỗng nhiên thằng Đen nghe tiếng
khóc thút thít rồi có tiếng Sáu Ngọng: “Ó à on ui, ui ó iền” (Nó là con tui,
tui có quyền). Năm Sang phun nửa điếu thuốc đã tắt xuống sàn, nói: “Nhưng cho
nó một thân một mình lên Sài Gòn sao được? Nguy hiểm lắm, coi chừng bị người ta
gạt, mất con!”.
Tiếng Sáu Ngọng vùng vằng: “Ệ ui,
ui uốn ất à ường ư Ư Ứng” (Kệ tui, tui muốn cất nhà tường như Tư Xứng)
Ngay lúc đó thằng Đen nghe tiếng
chưn ai đi phía sau, nó giật mình nhưng đã nghe tiếng kêu “Má ơi má” của
con Huệ từ phía sau lưng mình. Thằng Đen quýnh quáng, tính đeo mấy cái liếp
quay ra nhưng đã thấy con Huệ đứng ngay phía cửa sau. Ngay lúc đó con Huệ cũng
nhìn thấy bóng thằng Đen, nó hoảng hồn la lên: “Ma, má ơi, ma…”.
Ngay lúc đó có tiếng loảng xoảng
trong nhà. Thằng Đen hết hồn định bung chạy về phía con đường cũ nhưng chỗ đó
giờ con Huệ đang đứng la bài hoải. Bí đường, không cách nào khác, thằng Đen
nhảy tõm xuống sông nhưng trước khi lặn qua phía bên kia nó còn kịp nhìn thấy
Năm Sang cũng vọt ra cửa trước và nhảy tòm xuống sông lặn mất.
***
“Dân ơi, mày có nhà không?”
Nghe tiếng Tư Xứng réo tên mình
ngoài ngõ, Dân bước ra cửa hỏi:
“Dạ có, có chi không chú Tư?”
“Nghe đồn nhà Sáu Ngọng có ma nhớt
rình nhà, qua coi hông?”
“Ma nhớt hả chú Tư? Mà có bắt được
không?”.
Tư Xứng nhìn vô: “Không, nó nhảy
sông lặn mất”
“Vậy thôi coi gì chú, con đang đọc
sách”.
“Ừ, vậy thôi, tao đi đây”.
Rủ thằng rể hụt hổng được, Tư Xứng
bỏ đi một mình. Dân nhìn theo cái dáng mới năm
mươi đã khá liêu xiêu đó rồi khép cửa. Mấy
tháng nay tự nhiên tin đồn “ma nhớt” xuất hiện làm xôn xao khắp nơi, từ ngoài
Kinh Xáng vô tới Trường Long. Người ta kể là cứ đêm đến, ma nhớt thường rình
rập dưới những nhà cặp mé sông. Đợi mọi người ngủ say nó sẽ leo lên và ra tay.
Ma nhớt chỉ lấy những món đồ nhỏ gọn và có giá trị, tất nhiên nó nhắm tới là
các loại dây chuyền mà các bà, các cô đeo trên cổ. Bất kể nạn nhân ngủ hay
thức, ngay cả nằm trong mùng, khi xuất hiện ma nhớt sẽ nhào tới, chộp lấy và
sau đó nhảy ùm xuống sông biến mất. Nếu có chộp được nó, nó cũng thoát ra liền
bởi người nó bôi đầy nhớt, trơn tuột, vì vậy mới kêu là ma nhớt.
Dân cũng nghĩ thiệt ra cũng chỉ là
tin đồn thôi chớ chưa bắt được “con” nào. Nhưng lần này chuyện ma nhớt rình nhà
Sáu Ngọng e là thiệt. Trong khi đó tại nhà Sáu Ngọng hàng xóm tò mò kéo đến như
đi coi hát. Con Huệ kể tối nay nó đi qua nhà Út Loan về thì thấy có cái bóng
đen đứng rình bên hông nhà, nó vừa la lên thì cái bóng đó nhảy ùm xuống sông,
vậy nhưng ngay lúc đó lại có một “cái gì đó” mà nó không nhìn thấy cũng phóng
xuống sông từ phía cửa trước. Điều lạ lùng là má nó, tức Sáu Ngọng vẫn đang nằm
trên võng nhà trước, gần chỗ ma nhớt phóng xuống. Sáu Ngọng nói đang nằm võng ngủ,
không hề biết có ma nhớt rình nhà cho đến khi nghe tiếng con gái la hoảng và
tiếng ai đó la làng thì mới hay?
Không bắt được ma nhớt, hàng xóm
lục tục ra về. Khi tiếng chó đã ngừng sủa, nhà Sáu Ngọng đã tắt đèn thì nước
sông cũng bắt đầu ròng. Từ chỗ ống bọng gần phía nhà Dân, một thân hình lóp
ngóp bò lên, ngó trước ngó sau rồi đu người trên cây cầu dừa, lặng lẽ vừa đi
lom khom vừa núp vô bóng tối hàng bông bụp đi ra phía lộ sau. Một cái bóng đen
nhỏ thó hơn cũng trườn từ bờ sông lên, cũng đi lom khom theo cái bóng đen phía
trước…
(xem tiếp chương 3 vao ngày mai)
(NXB Hội Nhà Văn 2015- Sách đang có bán trên hẹ thống nhà sách Phương Nam, Tiki, Vinabook)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét