Tranh của họa sĩ Đặng Can- Vĩnh Long
17. Em về là vì anh
Rời thang máy,
Dân bước gần như chạy về hướng khoa Phỏng mà cô hộ lý vừa hướng dẫn. Anh sững
người lại khi thấy Tư Xứng đang ngồi bệt trước cửa phòng. Dân hỏi: “Chú Tư,
Phượng nằm đâu?”.
Tư Xứng ngước
nhìn Dân, khuôn mặt hốc hác: “Nó ở trỏng với bả, chắc nó tiêu con ơi, nặng
lắm!”
Dân đẩy cánh cửa
bước vô. Đập vào mắt anh là năm sáu chiếc giường kim loại, trên mỗi giường đều
có những bệnh nhân băng bó trắng toát. Ánh mắt anh nhìn thấy vợ Tư Xứng đang
ngồi bên một chiếc giường sát bên trong, người phụ nữ đã thấy Dân, bà đưa tay
ra hiệu cho anh, ánh mắt buồn bã. Dân bước đến bên giường nạn nhân. Cả người
Phượng trùm kín trong lớp gạc trắng, khuôn mặt cũng vậy, chỉ chừa trống gần đôi mắt. Mặt cô cũng bị cháy nám. Phượng đang thở đều. Vợ Tư Xứng nói: “Họ cho uống
thuốc ngủ đó con, không thì đau đớn không chịu nổi”.
Dân lóng ngóng
không biết đứng đâu, làm gì. Anh chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh này. Vợ Tư
Xứng lại nói: “Cái thằng Đen trời đánh thánh vật không biết nghe ai xúi giục mà
làm chuyện độc ác như vầy. Nó bị bắt chưa?”
Dân nói: “Nó chết
cháy rồi thím Tư, nhưng không ngờ Phượng cũng bị mà bị nặng quá trời”
“Còn con Loan thì
sao?”
“Thằng Đen đâm Út
Loan rồi mới đốt quán, Loan chết luôn rồi!”
“Trời ơi là
trời!”
Vợ Tư Xứng lấy
tay áo lau nước mắt rồi không biết sao lại òa lên khóc. Dân hỏi: “Bác sĩ nói
sao thím Tư?”
Vợ Tư Xứng sụt
sịt: “Họ nói không biết chắc mấy ngày tới có nhiễm trùng máu hay phổi gì đó
không? Họ cứ lắc đầu khi thím hỏi, số con Phượng nó khổ từ nhỏ con ơi…”
“Con Mỹ Châu gởi
đâu thím?”
“Gởi bên nhà con
Hương”.
Dân ngồi bệt
xuống sàn nhà sát bên giường Phượng. Gần tám giờ tối đêm qua, nghĩa là khi câu
chuyện động trời về việc thằng Đen dùng dao đâm chết Út Loan, đổ xăng tự thiêu
và đốt quán làm Phượng bị phỏng mới đến tai Dân. Người báo tin là Năm Sang. Khi
Dân vội vàng chạy qua nhà Tư Xứng thì nhà họ đã đóng cửa. Không biết họ gửi con
Mỹ Châu cho ai nhưng Năm Sang nói là hai vợ chồng vừa đi vừa khóc, vợ Tư Xứng
thì khóc và chửi chồng ham nhậu nhẹt, sau đó họ bao xe đi rồi. Lúc đó Dân chỉ nghe
nói Phượng bị phỏng toàn thân, đã chuyển lên bệnh viện Chợ Rẫy chớ không biết
nặng hay nhẹ. Trong khi đó tin Út Loan bị thằng Đen đâm chết và cả thằng Đen
cũng chết thành một tin đồn khủng khiếp lan rộng khắp vùng. Hai bên bờ sông của
“xóm Đài Loan” rúng động và dư chấn đó lan đến ngoài thị trấn. Người ta đứng
đầy cái sân rộng lót gạch của nhà Sáu Dái mà bàn tán trong khi toàn bộ gia đình
này đã ra Cần Thơ nhận xác con.
***
Một giờ sáng, vợ
Tư Xứng nói với Dân: “Con ngồi canh Phượng giùm thím, mệt thì nằm đại đó ngủ,
thím ra coi chú Tư mày đi đâu, hay ổng xuống dưới nhậu rồi?".
“Dạ! Nhưng cổng
bệnh viện đóng rồi thím Tư, chắc chú Tư ra hành lang hay xuống dưới kiếm chỗ
nằm rồi”
Còn lại Dân.
Trong phòng, những bệnh nhân nhẹ hơn và người nhà của họ đã thiêm thiếp ngủ
nhưng vẫn còn tiếng ai đó rên rỉ cả trong giấc mơ vì đau đớn.
Dân ngồi nhìn
Phượng một hồi lâu, rồi anh nắm bàn tay cô, bàn tay trái không bị bỏng nằm
ngoài những băng bông. Dân tưởng chừng mình thiếp đi, rồi anh rơi vào một giấc
mơ, anh nhìn thấy Phượng nắm lại tay anh, cô mặc áo trắng, chiếc đầm đám cưới
màu trắng toát, cô nắm tay anh nhưng bàn tay Dân không còn là của anh nữa, nó
cứ đẩy tay cô xa rời… “Anh, anh phải không?”.
Dân choàng tỉnh,
đúng là tiếng Phượng vừa hỏi, Dân quì lên, nhìn sát khuôn mặt Phượng. Cô đã mở
mắt nhìn anh, cặp mắt to tròn mi dài mới đây giờ chỉ còn là cặp mắt buồn bã,
không còn thần khí. Hàng lông mày, lông mi cháy trụi dù mặt cô không bị tổn
thương nhiều. Phượng lại mấp máy môi:
“Dân, anh, anh
Dân…”
“Ừ, anh đây, Dân
đây”
“Em biết mà, chút
xíu nữa là em chết rồi anh ơi”
“Giờ không sao
rồi, em tỉnh rồi thì cứ yên lòng cho mau khỏi”
“Dạ, em yên lòng
rồi, anh ơi, em đau lắm, nóng bỏng khắp mình…”
“Ừ, anh biết, lát
em uống thêm thuốc rồi ngủ, cứ yên lòng, anh luôn ở đây”
Bàn tay Phượng
ngọ nguậy yếu ớt trong tay Dân, như thể cô gắng lắm, cô nói một câu thật dài: “Anh
ơi, anh cưới Dung đi, em nghĩ mình không sống được đâu, em đã gửi cho ba má một
số tiền để dành nuôi con Mỹ Châu, anh đừng lo”
“Em đừng nói bậy,
em mau hết bệnh đi, mình sẽ làm đám cưới”
“Thiệt hả anh?”
“Ừ, thiệt, anh
chỉ thương mình em”
“Dân ơi, em yên
lòng thiệt rồi, anh biết không, có biết là em tìm mọi cách trở về là vì anh đó,
Dân ơi!”.
Cô khóc thút
thít, nước mắt lăn trên gò má, chảy xuống miệng. Dân vội vàng lấy khăn chậm
nước mắt cho cô, anh rất muốn ôm cô vào lòng nhưng không thể vì sợ thể xác cô
đau đớn. Dân áp má mình vào má Phượng. Anh khóc không thành tiếng. Anh nói:
“Anh không cưới Dung, anh không yêu cô ấy, anh chỉ muốn em làm vợ anh”.
Phượng như không
còn tỉnh lắm, cô lại nói: “Em tìm mọi cách, em chỉ nói cho mình anh biết, em
tìm mọi cách trở về là vì anh đó anh ơi:”
“Ừ, anh biết, anh
xin lỗi em, anh phải cưới em, khi nào em vừa ra khỏi bệnh viện, mình sẽ làm đám
cưới”
“Đừng buồn anh,
em có đi anh cũng đừng buồn, đừng buồn nghen, em nghe má nói về cô Dung rồi, cổ
xứng với anh mà…”.
Dân không không
kìm được, anh bậm môi mà vẫn bật ra tiếng khóc. Anh ôm lấy má cô, nghẹn ngào:
“Không, em không chết đâu, anh nói rồi, anh biết rồi, em phải sống để mình làm
đám cưới, một đám cưới thật sự, để anh và em nuôi con Mỹ Châu, em phải cố gắng
lên, anh không cho em chết đâu”.
Có vẻ như Phượng
đã vượt quá sức chịu đựng của cơn đau, cô rên rỉ như mê sảng: “Anh ơi, em đau
quá, em nóng quá”. Dân vội vàng lục tìm thuốc giảm đau, thuốc an thần mà vợ Tư
Xứng dặn dò, anh tìm ly nước, rót nước, gần như phải nhét thuốc vào miệng cô,
Phượng đã rơi vào cơn mê…
Năm giờ sáng, khi
vợ Tư Xứng quay lại phòng, bà thấy Dân vẫn còn cầm chặt tay Phượng. Phượng chìm
vào giấc mê vì thuốc, còn Dân, mắt Dân nhắm nghiền nhưng có những vệt nước mắt
chảy ra chưa kịp khô.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét