Truyện ngắn
Chiếc tàu nhỏ chở
khách du lịch đang xuôi theo dòng nước của con sông rộng bỗng chựng lại, rồi
máy tàu gầm lên như muốn tăng tốc. Cô hướng dẫn viên yên lặng nảy giờ bỗng bật nói:
“Quý khách chú ý, chúng ta đang tiến vào địa phận của một ngôi làng rất đặc
biệt. Chúng ta sẽ ghé lại để quí khách tham quan nhưng lưu ý đây là ngôi làng
rất đặc biệt!”.
Có lẽ cụm từ “rất đặc
biệt” được nhắc lại hai lần trong một câu nói ngắn đã làm nhiều du khách chú ý.
Họ như tỉnh cơn buồn ngủ vì tốc độ chạy tàu rì rầm nảy giờ và nhất loạt nhìn về
phía hai bờ con sông. Ngoài chuyện con sông uốn quanh như chữ S thì cũng không có gì "đặc biệt" khi hiện ra dưới bóng những
hàng dừa, bụi tre là những ngôi nhà lá tuềnh toàng, một vài khoảnh ruộng với
con trâu và người nông dân áo nâu. Thế nhưng khi ánh mắt du khách vượt qua một
đoạn đường quê, bỗng hiện ra một khoảng trống khang trang, có những dinh thự lớn. “Chúng ta sẽ ghé tại đây một vài giờ để quí vị tìm hiểu phong tục và sản
vật địa phương”- cô hướng dẫn viên lại lên tiếng và chiếc tàu du lịch bẻ lái,
hướng mũi và một cầu tàu có cắm hai dãy cờ đuôi nheo đủ màu phấp phới.
Tàu cập bến, du khách
lần lượt lên bờ. Bất chợt họ nhìn thấy trên con đường trải đá dăm một đám tang
đang di chuyển về phía bến tàu. Đám tang đã đến gần nhưng tiếng cười đùa của
đám thanh niên làm du khách ngạc nhiên. Có sáu người đàn ông khiêng một chiếc
quan tài lớn và phía sau khá đông người đi tiễn nhưng nhìn mặt không thấy ai lộ
vẻ u buồn. Một du khách đứng tuổi, có lẽ từ nước ngoài về tò mò tách đoàn du
lịch, bước theo những người đưa tang làm một cuộc “phỏng vấn” được ghi lại như
sau:
-
Xin lỗi
chị, chị đi đưa tang?
-
Đúng
rồi! Người chết là anh trai tôi!
-
Xin
lỗi chị, nhưng nhìn chị không có vẻ đau buồn. Có thể cho tôi biết vì sao anh
của chị qua đời không ạ ?
-
Anh
tôi mất vì ăn no, và chết trong bồn tắm !
-
Ô,
vậy à. Tại nhà của anh ấy ?
-
Không,
tại cơ quan công quyền. Chúng tôi được cho biết là anh ấy bị tạm giữ. Anh được
cơ quan bảo vệ pháp luật ân cần mời ăn trưa, ăn no anh ấy lại được mời vào
phòng tắm và xui xẻo là anh ấy bị chết đuối. Cơ quan điều tra họ thông báo vậy
và chúng tôi tin chắc là vậy!
-
Trời ! Chết đuối trong bồn tắm? Tại cơ quan công... à công quyền? À, xin lỗi... Vậy giờ gia đình đưa anh ấy ra... nghĩa trang?
-
À,
chúng tôi đưa ra Ủy ban trước để cám ơn chính quyền đã truy tặng anh tôi chức "hiệp sĩ" và "hỗ trợ" một số tiền khá lớn. Vì vậy gia đình vui lắm!
Cuộc “phỏng vấn” bị đứt đoạn tại đây, có lẽ do lúc đó du khách bị chen lấn
quá dữ khi đám tang bắt đầu tiến vào sân Ủy ban. Vừa qua là phần âm thanh, giờ
chúng ta cùng tiếp tục theo chân người khách tò mò này qua những ghi chép của
ông ta...
“Cô hướng dẫn viên nói rằng chúng tôi có thể tự do đi lại và cô ấy muốn ngủ
một chút trong khi con tàu nằm đợi dưới bến. Chúng tôi đồng ý và thử thăm thú
vài nơi ngôi làng đặc biệt vừa gây ấn tượng với cái đám tang vui nhộn này. Sau
khi lướt qua những dinh thự khang trang mang bảng công quyền, nơi đó có những người đàn ông mặt bự như có mỡ, những người đàn bà phởn phơ son phấn, chúng tôi theo
con đường chính dẫn vào làng. Đường sá quá tệ, lầy lội nhưng có gắn nhiều biển đỏ chót mang chữ “chào mừng” các sự kiện nổi bật trong địa phương. Có một cái chợ tồi
tàn ngay trên lối đi, vài gian hàng bày bán trái cây. Một khách nữ trong đoàn
muốn mua vài ký xoài nhưng không hiểu sao cô lại cãi cọ với người bán. Tôi bước
lại xem sự tình thì được biết cô có đem theo một chai nước suối loại 500ml chưa
dùng, nghĩa là nó nặng hơn 1/2kg kể cả vỏ chai. Thế nhưng khi cô để lên cái cân
của người bán xoài để so sánh thì nó nặng 2kg, vì vậy cô không đồng ý mua 4kg
xoài mà cô cho rằng nó chỉ nặng có 1kg này. Cuộc mua bán bất thành và may là
không có xích mích gì lớn. Chúng tôi đi qua một cái trường học rách nát mà tôi
chỉ nhận ra nó qua tấm bảng ngoài cổng trường và những đứa trẻ đang hát đồng
ca. Những đứa trẻ ở đây đặc biệt gầy ốm nhưng mắt sáng ngời rạng rỡ đang gân cổ
(chữ dùng này theo nghĩa đen, nghĩa là nhìn thấy rất nhiều đường gân trên cổ
các em) hát một bài ca tụng về một vị già làng đã quá cố. Qua khỏi ngôi trường, có
một cái trạm xá nhỏ có dấu hiệu chữ thập đỏ. Một bà trạm trưởng có lỗ mũi to đầy lông và một cái nốt ruồi bự nhìn chúng tôi chăm chăm trong khi người bệnh lèn chặt nhau trên những chiếc giường 80cm và cả dưới nền đất, ngoài sân trạm xá nên chúng tôi không dám bước vào. Sau cái trạm xá
đó là những khoảng ruộng, vườn nhưng cảnh vật rất buồn tẻ. Không còn gì để xem,
chúng tôi quyết định quay về tàu và gần như không tiêu tốn xu nào... ”
Tôi, người viết lại cái truyện nho nhỏ này, hỏi ông bạn từng là du khách:
-
Vậy
thôi sao ? Anh có thấy nó quá đặc biệt hay bị cô hướng dẫn viên lừa?
Ông bạn tôi cười :
-
Hihi,
chắc bị lừa. Vì cô ta là người dân làng này !
-
Sao
anh biết ? Cô ta thú nhận vậy ?
-
Ừ,
thấy cô ta trẻ trung, nói năng cũng lưu loát, tôi muốn mời cô ta về làm việc
cho công ty du lịch của tôi (quên kể ông bạn tôi đi du lịch để nghiên cứu thị
trường) nhưng cô ta không đồng ý.
-
Cô ta
nói sao ?
Người bạn lại cười vang :
-
Cô ta
trả lời : Không, tôi chẳng dại. Chúng tôi đang sống một nơi hạnh phúc nhất
thế giới và nói về quyền làm chủ thì gấp triệu lần hơn những ngôi làng khác! Mà
ông là ai ? Đi du lịch sao hỏi nhiều vậy ? Là gián điệp hay thế lực
thù địch đây?
6.2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét