Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014

Xứ sở của người sung sướng!


Hồi nhỏ tui có đọc một truyện ngụ ngôn “Chiếc áo lót của người sung sướng” trong một cuốn sách giáo khoa. Chuyện kể có ông vua quá mệt vì lo đủ thứ cho quốc gia và cả… hậu cung nên thấy đời sao mà bất hạnh. Vậy là vua nhức đầu triền miên, luôn miệng kêu “khổ quá, khổ quá”, rồi cuối cùng chịu hết xiết nên phải vời đủ thứ thần y vào cung chữa bệnh. Chẳng có tay nào chữa khỏi, chỉ có một tay… hiến kế: “Bệnh của bệ hạ chỉ hết khi mặc được chiếc áo lót của người sung sướng!”.

Bởi quyết tâm thoát bệnh, nên vua rời hoàng cung, đi vi hành, nhằm tìm mua hoặc cưỡng ép lấy cho được chiếc áo lót của người sung sướng! Một buổi chiều đi ngang qua một cánh đồng, vua thấy tay nông dân đang cày kia mặc áo lính rách nhưng bên trong có áo lót, hắn tay quất vào mông trâu, miệng hát nghêu ngao. Vua tự nhủ tay này chắc sướng lắm đây, vừa làm vừa hát kia mà. Vậy là ngài kêu hắn lên bờ, hỏi: “Anh ơi, anh hẳn là người rất sung sướng, nghe anh hát rất… đã?” Anh nông dân nhìn bộ dạng sang trọng của nhà vua (tuy đã cải trang), nói: “Sướng quái gì, sưu cao thuế nặng, cường hào ác bá, con cái nheo nhóc, tui hát là để quên cái uất hận, cực nhọc mà thôi”. Vua nghe… đắng lòng, lại ra đi…. Đến một bìa rừng, lại gặp một gã tiều phu, vừa gánh củi vừa… ngâm thơ sang sảng. Ôi, kẻ hạnh phúc nhất là đây, vua bèn chặn tay nhà thơ đi từ trong rừng ra, hỏi: “Ông hẳn là sung sướng?” “Đương nhiên, ta sướng nhứt đời” “Vì sao ông sung sướng quá vậy?” “Có gì đâu, ta sướng vì lát nữa gánh củi này ra chợ, bán xong, quất vài xị tê tê là đọc thơ rồi ngủ, có ai sướng bằng ta”.

Ôi, vậy là tìm ra người sung sướng rồi, bệnh ta sắp hết rồi. Vua reo thầm trong bụng và tiếp tục câu chuyện với tiều phu thi sĩ: “Ông quả thật sung sướng, vậy ông hãy cho tôi một lời cầu xin!” “Cầu xin cái  gì? Muốn ta tặng một… bài thơ?” “À, không không,  ta có cả một đám thi nô, ta chỉ cần xin, hoặc mua với bất kỳ giá  nào cái áo lót mà ngươi đang mặc!”. Người tiều phu bật cười sằng sặc: “Áo lót hả? Haha, ta làm gì có. Ta chỉ có cái… mạng không, ông nhìn đây!”.

Tay tiều phu đặt gánh củi xuống, chỉ vào thân mình cho nhà vua coi: “Ông thấy chưa, khi ra chợ bán củi, tui chỉ có cái áo thô dệt từ vỏ cây cho đở…. đau vai, rồi đóng thêm cái khố, làm gì có cái áo lót nào để cho ông. Tui sung sướng vì tui chỉ có cái… mạng không, ông hiểu chưa!”.

He he, vua dốt bà cố, hiểu sao nổi. Vì vậy tay vua này ra về, bệnh nhức đầu vẫn không hết nhưng thuế thì cứ tăng đều đều, rồi xăng tăng, điện tăng. Láng giềng thấy nước yếu đem khoan khủng tới khoan, một giàn rồi hai, ba, bốn giàn… Nhưng người dân ở đó cứ ca hát, cứ làm thơ, lại được thế giới xếp hạng là "xứ sở hạnh phúc" dù chỉ chính họ mới biết mình nói hoặc là hát cho bớt khổ, hai là kệ mẹ, cứ để… vua lo!

Không có nhận xét nào:

Chàng chăn dê ở Cần Giờ và một thực thể huy hoàng đổ vỡ

Bờ biển bị ngăn bởi một hàng rào bằng lưới sắt cũ có nhiều dây bìm bìm đang ra hoa. Con đường nhìn ra biển với vỉa hè được lát gạch t...