Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

CÔ BÉ VÀ TÔI


Tặng con gái cưng



Buổi sáng tôi trắng bệch khi vừa nhìn thấy cô bé. Bây giờ là mùa hè. Khu vườn khá rộng bỗng ngập tràn sắc hoa với bao nhiêu là cánh bướm. Nhưng sáng nay là một bất ngờ với tất cả chúng tôi khi vẻ đẹp hơn cả một đóa hoa ấy xuất hiện. Có lẽ cô bé vừa về đêm qua. Có lẽ cô bé về nghỉ hè? Tôi nép mình sau một đoạn tường bao khi cô bé chạy qua. Áo thun hồng, quần short màu kem để lộ đôi chân dài trắng muốt nhưng khỏe mạnh. Qua lối trang phục, tôi nghĩ hẳn là cô sống ở thành phố và đang học trung học. “Một hai, một hai…”, cô vừa chạy, vừa nhún nhảy trên con đường lát gạch chạy dọc ven tường và tim tôi lai rộn ràng khi bàn tay nhỏ nhắn hồng hồng ấy phất qua người. Bất chợt cô dừng lại, nhìn vào tôi và lên tiếng: “Chào, bạn đẹp quá!”. “Chào cô bé! Cô rất đẹp”. Tôi thầm thì, nghe má mình dần ửng lên khi những tia nắng sáng vừa chiếu qua và phớt lờ những ganh tỵ xung quanh. Cô bé lại lướt qua tôi, theo con đường lát gạch chạy về phía chiếc hồ nhỏ. Nắng bắt đầu lên, vượt qua những ngọn huỳnh anh đầy hoa vàng trên bờ tường. Phía trong sân nhà có tiếng người. Một thiếu phụ dắt tay một bé gái bước ra và mĩm cười cùng cô bé. Từ phía bờ hồ, cô lại chạy lướt qua tôi và lại lên tiếng “Chào!”. Tôi nghiêng người nhìn theo cái bóng dáng thon thả tuổi mười lăm cho đến khi cô bé khuất hẳn sau hành lang của căn nhà…

Mặt trời dần vượt qua ngọn cây mận phía trước. Tim tôi vẫn còn run rẩy khi nhớ cái cảm giác bàn tay mềm mại chạm khẽ vào má mình và tôi bắt đầu ửng hồng lên. Mắt tôi và cả lòng tôi giờ chỉ đặt nơi cánh cửa căn nhà xinh xắn giữa khu vườn. Cuối cùng rồi cô bé cũng xuất hiện với một bộ đồ mặc trong nhà mát mẻ. Cô đi cùng bé gái tôi nhìn thấy khi sáng. Chắc họ là hai chị em. Trong tay họ là cái máy chụp hình nhỏ nhắn và cả hai thay nhau chụp mọi thứ trong vườn. Tôi cảm thấy hồi hộp khi cô bé đến bên mình. Ánh mắt tinh nghịch mà dịu dàng nhìn tôi, cái miệng xinh xinh lại lên tiếng: “Chào, ôi bạn đã ửng hồng lên hết rồi nè!”. Tôi cảm thấy thật hãnh diện khi cô bé nghiêng người đứng sát vào tôi chờ em mình chụp ảnh. Và tim tôi như muốn vỡ tung khi đôi má hồng hào, mịn màng và thơm mùi phấn đụng nhẹ vào mặt tôi. “Bạn đẹp quá!”- tôi thì thầm…

Măt trời đã lên cao, vượt qua ngọn cau kiểng. Người thiếu phụ buổi sáng lên tiếng từ trong sân gọi hai cô con gái vào nhà. Tôi cảm thấy sức nóng dần hun cháy mình. Cô bé dùng tay chạm nhẹ vào tôi: “Tạm biệt. Giờ bạn đỏ bừng rồi!”. Tôi cố thì thào: “Tạm biệt…”

Khi khối cầu lửa di chuyển dần từ Đông sang Tây cũng là lúc tôi bắt đầu thấy ngột ngạt. Nhưng tôi ngợp trong niềm hạnh phúc vô biên vì vừa được lưu giữ hình ảnh đẹp nhất của mình cùng cô bé. Và trong trạng thái đi dần về không trọng lượng, tôi vẫn cố vươn lên, nhìn về phía cảnh cửa ngôi nhà, đợi chờ một bước chân son…

Có lẽ tôi đã lả đi từ rất lâu, đã sắp ngã xuống trong khi nắng đã dần nghiêng về phía cuối bức tường hoa thì bỗng dưng tôi nghe tiếng thì thào: “Ôi, tạm biệt bạn! Bạn sắp đi rồi sao…”. Cô bé đã bước ra chỗ tôi từ lúc nào. Bàn tay nhỏ bé, hồng hào nhẹ nhàng nâng tôi lên và tôi run rẩy khi cô dịu dàng hôn vào má tôi :”Tạm biệt bạn, bạn thật đáng yêu!”. “Tạm biệt cô bé!”…

Những ánh nắng cuối chiều chấp chới một chút ngậm ngùi… Bước chân nhẹ nhàng quay trở lại mảnh sân gạch và tôi cũng nhẹ nhàng rơi xuống cạnh những ngọn cỏ non. Nè những bạn hoa hồng, hoa sứ… xin đừng ganh tỵ bởi tôi không tồn tại lâu như các bạn. Tôi chỉ là một cánh phù dung, nở và thay đổi sắc màu trong chỉ một ngày. Nở và gặp tình cờ ở sát mé tường nhà cô bé!

Không có nhận xét nào:

Chàng chăn dê ở Cần Giờ và một thực thể huy hoàng đổ vỡ

Bờ biển bị ngăn bởi một hàng rào bằng lưới sắt cũ có nhiều dây bìm bìm đang ra hoa. Con đường nhìn ra biển với vỉa hè được lát gạch t...