Khi Phương xuống
taxi ở đầu con hẻm, anh nhận ra con đường dẫn vào khu vực nhà mình đã có nhiều
thay đổi. Khu hàng quán chật chội, dơ dáy bán đồ ăn sáng và đồ nhậu chiều đã
biến mất, thay vào đó là một dãy cửa hiệu bán quần áo thời trang với những cửa
kính sang trọng và tiếng nhạc ầm ĩ. Mọi thứ thật nhanh chóng, mình vừa đi vài tháng… Phương nghĩ
vậy. Chàng bước vào con hẻm với chỉ một chiếc túi du lịch nhẹ nhàng. Sau một
khúc quanh nhỏ có những hàng rào bông giấy hồng, cánh cổng màu gạch hiện
ra. Dừng lại trước cổng, Phương ghé mắt nhìn vào sân. Cánh cửa nhà không
khóa ngoài chứng tỏ có người bên trong, nghĩa là Thu đang ở nhà. Phương huýt sáo
miệng. Không thấy con Pit chạy ra nhưng có tiếng động nhỏ như tiếng khua chân
tìm dép rồi bóng Thu xuất hiện sau ngạch cửa.
Nhìn thấy
Phương, Thu không tỏ một chút ngạc nhiên. Như ngày xưa, khi chàng đi làm về, nàng
nhẹ nhàng kéo cái then ngang, đẩy nhẹ cánh cửa sắt để Phương bước vào. Phương
nhướng mắt với Thu, nói đủ cho nàng nghe: “Chào em, vẫn khỏe chứ hả”.
Phương cởi giày.
Bước qua cửa, ngồi xuống cái ghế đối diện giá sách trống không. Ở bên trên, hơi
cao là tấm ảnh cưới của họ. “Anh ăn cơm chưa?”- Thu hỏi, vẫn là những câu hỏi
của ngày cũ. Phương liếc qua màn ảnh ti vi đang mở. Hai nhân vật trẻ trung xinh
đẹp đang đối thoại với nhau. Một bộ phim Hàn Quốc chủ đề tình yêu. “Chưa, em có
nấu cơm không? Hay mình ra trước hẻm ăn cơm gà?” “Có, em có nấu, em nghĩ bữa
nay anh về, đợi em xíu vô dọn liền” "À, mà Pit đâu rồi em?" "Nó mất rồi, em mở cửa, nó chạy đi và không thấy quay về".
Nàng vẫn hướng
mắt vô màn ảnh, cái remote lăm lăm trong tay. Phương nhìn vào đó. Một nhân vật
nam trẻ thuộc loại “kinh điển phim Hàn” đang nói với cô gái: “Thiên thần của
anh, nếu bẻ gãy cánh để giữ thiên thần ở lại thì anh đã quá tham lam”. Thu
liếc nhìn Phương, rồi nàng nhổm
dậy, dứt khoát nhấn mạnh nút stop…
Bàn ăn vẫn trải
cái khăn cũ, có in hình chìm những hoa loa kèn tím. Thu bước vào căn bếp nhỏ.
Phương nhìn cái dáng phía sau của vợ đã dần đẫy đà lên dù nàng chưa qua tuổi ba
mươi và chưa một lần sinh. Mâm cơm có cá chiên, thịt ba rọi xào đậu và canh
mồng tơi nấu tôm khô. Phương với tay lấy cái túi du lịch, lôi ra hai chai rượu
vang nhỏ: “Vang Đà Lạt. Nhưng uống hết chai cũng say”. Thu đứng lên, lấy hai
cái cốc pha lê trong tủ gần tường và một cái mở nút. Phương rót gần đầy cả hai
cốc…
Hai người uống
gần hết chai rượu. Trên giường ngủ họ nằm sát vào nhau. Phương cảm thấy gò ngực
vợ rất cứng. Khi bàn tay anh lần về phía dưới, Phương thấy nó cộm lên. Thu nói: “Em
đang kẹt. Nhưng nếu anh muốn để em vô toilet rửa sạch đã”. Phương ôm ngang mình
vợ: “Thôi em, mình ngủ đi!”
***
Phương ngồi cà
phê với bạn bè đến gần trưa. Minh hỏi: “Mày lại lên Đà Lạt? Sao cứ bỏ Thu ở nhà
một mình?” “Tao nhớ mấy cuốn sách và không khí trên đó, ước chi tao có hai đứa
con gái dễ thương như mày, Thu vẫn vậy, lúc nào cũng phim bộ” “Hồi xưa tụi bay
yêu nhau kinh lắm mà, mày nói nếu Thu có coi phim bộ cả đời mày cũng không
chán!” “Thu cũng từng nói có thể bán nhà để mua sách cho tao đọc, nhưng nàng
cũng chán nó và đóng gói gửi tất cả lên Đà Lạt đó thôi”. Phương nghe bạn thở dài
“Tụi mày lạ lùng quá!”
Gần 12g, Minh
dùng xe máy chở Phương ra tới bến xe miền đông. Chàng mua một vé Đà Lạt tại
quầy. Ngay lúc chiếc xe khách “chất lượng cao” lăn bánh được vài mét, Phương
bật dậy, bước về phía cửa nói với tài xế “Anh thông cảm, cho tôi xuống, tôi bỏ
quên một món đồ quan trọng”. Người tài xế liếc nhìn Phương rồi cho xe dừng, nhấn
nút cho cánh cửa mở ra. Phương lao ra cổng, nhảy lên một chiếc taxi…
Xuống taxi ở đầu
con hẻm, Phương đi như chạy về nhà. Chàng đập cổng. Không nghe tiếng Thu. Phương
thò một bàn tay vô trong. Thu chỉ cài then trên. Có thể mở được từ bên ngoài.
Phương mở được cổng. Cửa nhà khép hờ một cánh. Phương lao vào. Thu nửa nằm nửa
ngồi trên sàn nhà, từ phần nách của nàng tựa trên cái ghế thấp. Dưới chân Thu
chai rượu vang Phương để lại đã mở nút nằm ngang. Từ trong đó một chất màu đỏ chảy ra
nhưng đã đông cứng trên sàn nhà. Phương đưa tay sờ mũi vợ. Khuôn mặt nàng đã
lạnh. Từ miệng Thu, một chất đỏ nhưng trong suốt và đông như hổ phách dính chặt
vào nệm ghế. Màn hình tivi vẫn mở, rất lạ lùng là nó đang chiếu một bộ phim
Hồng Kông xưa, nhân vật nữ đang nói với người tình khi từ biệt “Bảo trọng!”.
7.2014
1 nhận xét:
thanks blog
hạt điều rang muối vietnuts
Đăng nhận xét