Nhân chuyện thiên hạ xôn xao vì một dự luật sẽ cấm bán rượu
sau 22 giờ, mình cũng bàn một chút về rượu, dù tửu lượng của tui có thể xem là…
hạng bét.
Có thế thấy bây giờ thì tại Việt Nam, cả 3 miền Bắc Trung
Nam quán nhậu hàng hàng lớp lớp, đệ tử lưu linh nảy nòi khắp chốn cùng quê. Vì
sao người Việt lại nhậu nhiều như vậy có lẽ cần có một nghiên cứu nghiêm túc,
bài viết này trong những ngày nằm bệnh chỉ là những ký ức cũ vui vui và những
gì mắt thấy tai nghe có liên quan đến rượu.
Sau 1975 khi gia đình tôi vào miền tây nam bộ sinh sống,
phải nói ngày ấy người miền tây nhậu nhiều hơn hẳn các vùng miền khác. Lớn lên,
thời thanh niên tui cũng có thể lai rai vài xị với bạn bè, dù chủ yếu cầm...
chai rót rượu cho tụi nó uống vì tửu lượng kém cỏi. Lớn lên chút nữa, tham gia
viết lách thơ tình văn tình, rồi quen với nhiều anh em văn nghệ đồng bằng, lại
thấy bàn nhậu là nơi vui vẻ nhứt. Đi đến đâu cũng rượu, nhưng rất vui, tình cảm
lai láng giáo khoa thư.
Toàn vùng đồng bằng sông Cửu long hình như ai cũng quen với
chuyện nhậu, nhưng rượu thì không giống nhau. Nếu tính từ Sài Gòn tính xuống,
tới Long An có đế Gò Đen khá nặng, qua Tiền Giang ruợu miệt Chợ Gạo cũng cháy
cổ, nhưng đến miệt Cái Bè, xuống Vĩnh Long, qua Sa Đéc hay xuôi về Cần Thơ, Sóc
Trăng, qua An Giang, Châu Đốc...rượu bỗng... lạt nhách, rồi lạ lùng thay xuống
đến Cà Mau thì lại nặng đô lên, Nàng Hương có thể rót ra đốt cháy nướng khô!
Rượu nặng nhẹ khác nhau, tửu lượng thì nơi đâu cũng có cao thủ hay... hò thủ
(uống xong ói, như tui), và cách uống cũng khác. Nếu ở Long An, Mỹ Tho uống
rượu bằng cái chung nhỏ thì ở Cần Thơ, Hậu Giang... chơi bằng cốc to, thậm chí
ly uống nước, nhưng xuống Cà Mau trở lại uống bằng chung. Hồi đó ở HVN Cà Mau,
có "tục lệ", anh em xuống chơi là nhậu miệt mài, và khi tiễn nhau ra
xe đò, nhất quyết người đưa phải mang theo một chai rượu và một cái chung,
"chủ" sẽ tiễn "khách" bằng rượu đến khi... xe chạy!!!
Bây giờ thì sống ở Sài Gòn, có nhắm mắt cũng biết quán nhậu
quá nhiều. Từ nhà hàng sang trọng đến quán cóc vỉa hè và những quán… bờ tường.
Những buổi chiều có khi đi ngang qua khu vực Chùa Nghệ sĩ thấy gái xinh trai
đẹp cứ thản nhiên ngồi tựa vách tường với cái vỉa hè rộng không quá 1m để vừa
uống bia vừa gặm chân gà nhập từ Trung Quốc. Tôi không biêt có nước nào trên
thế giới người ta lại nhậu nhiều như nước mình? Nhậu nhiều đến nổi thành “văn
hóa nhậu”. Vừa làm quen: nhậu! Muốn thăng tiến: nhậu! Mưa buồn nắng đẹp, trưa
rảnh tối mát đều nhậu. Đám ma, đám cưới, thôi nôi chi cũng nhậu…
Cái dự luật cấm rượu bia sau 22g không biết có được thông
qua hay không nhưng có lẽ với tính cách “sa lầy trong men” của người Việt hiện
nay nó khó mà hiện thực. Nó rồi cũng như những luật “cấm hút thuốc nơi công
cộng” hay… cấm đái bậy mà thôi!
Tôi có nhiều bạn bè và tôi cũng khoái những cuộc nhậu thân
tình. Nhưng cứ nhìn đất nước như một bàn nhậu khổng lồ, lẽ nào chúng ta không
tự hỏi: có bao nhiêu tiền của và sức mạnh tri thức trôi theo dòng bia rượu ê hề
kia khi mà ở những vùng cao, vùng sâu, trẻ em vẫn phải ăn cơm với nòng nọc và
đu dây qua suối đến trường?
1 nhận xét:
thank blog
hạt hạnh nhân
Đăng nhận xét