Một buổi trưa đang ngủ, nghe tiếng chim sẻ kêu thảm thiết,
tôi bước ra ban công, nhìn xuống đường hẻm, thì ra có một tay đang bẫy chim sẻ
bằng một cái máy phát tiếng chim kêu. Hằng ngày tôi vẫn yêu quí loài này, thỉnh
thoảng để cơm nguội cho chúng ăn, nên tức giận đuổi đàn chim bay xa, mặc cho
tay bẫy chim đội nón cối chửi thề.
Tìm hiểu tôi mới biết họ bẫy chim không phải để bán cho
người phóng sinh, mà để bán cho các nhà hàng. Họ sẽ cắt tiết chim sẻ cho
"quí ông" thưởng thức, sau đó rô-ti nó, với lời đồn uống máu và ăn
thịt loài chim bé nhỏ này sẽ... cường dương!
Tôi có người bạn, là nhà báo, anh bạn này thường tiếp cận
các quan chức bậc trung, từ tỉnh xuống, kể rằng, đến nhà các quan này, phần lớn
họ đều có những tủ rượu hoành tráng, trong đó ngâm toàn “hàng độc” từ khắp núi
rừng, biển đảo. Không có giống loài nào mà không bị họ tàn sát, từ chim muông,
cá, sâm… đến các loại rễ cây rừng, với mục đích tối hậu là vỗ về cho cái của ấy
nó dựng lên khi hữu sự! (Không biết những quan chức cấp cao hơn, thì tủ rượu họ sẽ có những :hàng độc" thế nào?)
Con người cũng như mọi loài động vật khác, bản năng truyền
giống là luôn hiện hữu. Nhưng con người khác con vật ở chỗ chứa chất lòng tham
ái đến ngu muội. Khi về già, con vật thản nhiên chấp nhận chuyện tắt dục, trong
khi con người (phần lớn là đàn ông) không muốn thừa nhận việc này, và họ tìm
mọi cách để duy trì nó, bất chấp qui luật tự nhiên bằng cách tàn sát các giống
loài khác, chỉ để thỏa mãn dục vọng của mình. Có một triết lý nhân quả ở đây: những ai bị ám ảnh tình dục, luôn sợ mình bất lực thì cái sự bất lực đó nó
đến càng sớm. Và bởi vậy càng lo sợ bị xìu thì nó càng mau xìu, cứ nghĩ đến
chuyện làm thế nào để chứng minh “sức mạnh đàn ông” của mình thì không ít kẻ
chưa già mà đã “cúp bình thiếc”!
(Tạp bút "Đàn ông, đàn bà, mọi thứ...")
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét