Chủ Nhật, 5 tháng 11, 2017

Mút mùa lệ thủy 10. Bí mật ma nhớt




Tranh của họa sĩ Đặng Can

10. Bí mật ma nhớt

Thằng Đen khóc rống lên như một đứa con nít vừa bị ăn đòn, nước mắt nước mũi tèm lem. Dân nhìn nó ái ngại, anh biết nó đang buồn nhưng chẳng biết sẽ an ủi nó ra sao. Chiếc đồng hồ xưa trên tường nhà anh điểm một tiếng khô khốc. Lúc nãy, khi Dân mở cửa đứng nhìn ra ngoài sông thì thằng Đen lầm lũi đi ngang qua. Nó đi thất thểu như một bóng ma đói. Dân ái ngại chưa biết có nên kêu nó hay không thì nó đã thấy nhà sáng đèn và quẹo vô nhà Dân, vừa bước qua cửa, nó đã khuỵu xuống, khóc ồ ồ như cha chết.

Dân ngồi xuống bàn, bật hộp quẹt ga hút điếu thuốc. Giọng thằng Đen rền rĩ: “Con Huệ nó bỏ em rồi anh Dân ơi, mai mốt nó đi rồi!”. Dân nhìn nó: “Tao hỏi thiệt nghen. Nó với mày có gì đâu mà bỏ?”

Thằng Đen bỗng nín ngang, lấy tay quệt nước mắt: “Nhưng mà em thương nó, em nói với cô Sáu là vài năm nữa cưới nó, vậy mà bây giờ nó sắp theo bà Loan, chắc là lấy thằng chệt nào đó, trời ơi em hận lắm, em tức lắm!”

Dân cố cho nó một tia hy vọng: “Mày đừng lo, con Huệ mới 17 tuổi, nó chưa lấy chồng nước ngoài được đâu?”
“Trời ơi anh Dân, anh không biết con mẹ Út Loan muốn gì cũng được sao? Anh không biết giờ nó là bồ của ông Tư Lê sao?”

Đen đã chuyển cách gọi Út Loan từ “bà” sang “con mẹ” rồi “nó”, giọng của Đen đầy uất ức. Nhưng nó nói cũng có lý. Từ vài năm nay, Út Loan thường xuyên về Việt Nam và ra vô Ủy ban thị trấn như nhà mình. Ngay cả tin đồn cô ta cặp kè với "quan" Tư Lê, Út Loan cũng công khai không một chút ngại ngần dù Tư Lê đã có vợ con, đứa con trai lớn đang là cán bộ đoàn còn Út Loan cũng từng dẫn chồng về quê. Ở xứ này, người ta nói “quá xa mặt trời” nên những chuyện như vậy chẳng có ai ngán ngại, thậm chí Tư Lê cũng không cần giữ gìn kín đáo mối quan hệ sai trái này. Và chính vì vậy Út Loan càng có giá, càng làm phách, chẳng coi ai ra gì, cứ đều đặn đưa các cô gái trẻ ra đi, dù có khi mấy đứa con gái vừa qua tuổi dậy thì như con Huệ nhà Sáu Ngọng, nghĩa là chưa đến tuổi kết hôn. Tại xứ này có một lời đồn đã trở thành sự thật đó là “Ai cũng có thể đi được, ai cũng lấy Đài Loan được, miễn là con Út Loan gật đầu”.

Bất ngờ thằng Đen nhìn Dân, thấp giọng: “Em còn biết một chuyện động trời nữa, nếu cô Sáu cho con Huệ đi lấy chồng Đài Loan là em nói ra luôn!”.

Dân ngạc nhiên: “Chuyện gì mà động trời? Mày đừng đi nói tầm bậy có tội chết nghen!”. Dân nói vậy vì anh sợ trong cơn tuyệt vọng vì thất tình thằng Đen sẽ bày đặt ra những chuyện tầm bậy về Sáu Ngọng. Nhưng có vẻ chất men trong người thằng Đen đã gần tan hết sau khi tuôn ra cùng nước mắt, nó đứng dậy: “Anh cho em điếu thuốc!”.

Dân đưa gói thuốc, thằng Đen bật lửa, hút một hơi rồi ngồi xuống trên bậc thềm: “Anh nhớ bữa trước ma nhớt rình nhà cô Sáu không?” “Ừ, rồi sao, nó lặn mất, có bắt được đâu!?”
 “Sao mà bắt được, con ma nhớt đó là em mà!”.
“Mày… là ma nhớt?”.

Thấy Dân nhảy nhổm như đụng ổ kiến lửa, thằng Đen mắc cười: “Làm gì anh hết hồn vậy? Hôm đó em phải nhảy sông vì mắc cỡ thôi, chớ em không phải ma nhớt theo kiểu đi giựt dây chuyền của người ta đâu!”
“Vậy mày làm gì ở đó mà phải nhảy sông? Mà tao nghe nói đến hai con ma nhớt, mày với ai? Với thằng Minh hả?”.

Thằng Đen lắc đầu: “Em không có làm gì, em đi qua kiếm con Huệ thôi nhưng nó tưởng em là ma nó la làng quá xá. Còn con ma nhớt kia, hổng phải thằng Minh mà là…”.

Thấy thằng Đen dừng lại, Dân hỏi dồn: “Là ai?”
“Là ông Năm Sang chớ ai, y như người ta đồn, ổng cặp với cô Sáu”.

Dân không mấy ngạc nhiên về “bí mật” tiếp theo mà thằng Đen vừa tiết lộ bởi từ lâu anh đã nghe nhiều người xầm xì. Nhưng chắc sợ lộ ra làng xóm um sùm nên Năm Sang cũng phóng xuống sông làm ma nhớt, ai ngờ lại có thêm thằng Đen.

“Thì người ta đồn lâu rồi, cũng đâu có chi lạ”.

Nghe Dân nói một cách thản nhiên, thằng Đen có vẻ tức, nó nói: “Người ta chỉ là đồn thôi, còn em, em biết chắc luôn, em nghe hết, rồi khi ổng phóng xuống sông lại gặp em, ổng nói thiệt hết rồi!”
“Là sao?”
“Con Huệ là con ông Năm Sang đó anh!” 
“Năm Sang  nói với mày hả? Vậy chuyện này thiệt như người ta đồn hay sao?”
“Thì đó, chính ổng nói với em, vợ ổng cũng biết chuyện này nên mới bỏ đi”
“Ừ, hèn gì…”
Thằng Đen lại nói: “Ổng cũng không muốn cô Sáu cho con Huệ đi theo Út Loan, như bà Sáu nói muốn gả nó để cất nhà tường”.

Dân thở dài. Ngay chính anh cũng không biết vì sao người dân ở đây, ai cũng nói như Sáu Ngọng. Họ rất thương con mình, từ nhỏ chiều chuộng hết lòng, nhưng khi lớn lại muốn gả chồng bất chấp ở đâu, miễn là có thể đem tiền về…
“Mày thương con Huệ thiệt hả?”
“Sao anh hỏi vậy, em nói thiệt, em thương nó còn hơn thương ba má em nữa”
“Nhưng giờ tao hỏi mày, nếu như con Huệ nó chịu, chị Sáu cũng đồng ý gả, thì mày cưới nó rồi mày làm gì nuôi nó?”
“Thì em… thì em đi làm mướn cho anh như mấy năm nay. Miễn là thương thì được chớ sao đâu anh”.
“Thì tại vậy đó con Huệ nó mới không chịu mày, mày thấy chưa, lớn rồi, làm không ra tiền mà còn bày đặt ưa nhậu nhẹt nữa, đứa nào dám lấy”

Thằng Đen lại ngồi buồn xo. Giờ nó không đủ gan để khóc nữa nhưng lời của Dân cũng làm nó thấm thía. Đúng rồi, chính nó nghe Sáu Ngọng nói muốn cho con Huệ đi để có tiếng cất nhà tường như nhà Tư Xứng. Nó, một thằng con trai hai mươi tuổi, gia đình cha mẹ nghèo chỉ có mấy công ruộng, bỏ học từ sớm, làm mướn khắp nơi, buồn ưa nhậu… thì làm gì có tiền mà cưới vợ, cất nhà?

“Thôi, em về đây, anh ngủ đi, em rầu quá hổng chừng vài bữa em cũng lên Sài Gòn làm thuê làm mướn gì đó cho rồi!”.

Thằng Đen đứng dậy, bước xuống mấy cái bậc thềm nhưng tự nhiên nó quay lại nhìn Dân: “Em hỏi thiệt anh nghen, anh đừng giấu nghen!”.
Dân ngạc nhiên: “Hỏi gì? Ừ, mà hỏi đi!”
“Sao hồi đó anh không cưới chị Phượng? Ở đây ai cũng biết anh thương chị Phượng, đến giờ còn chưa có vợ, hồi đó nghe nói nhà chú Tư muốn gả chị Phượng cho anh sao anh hổng cưới?”.

Dân ngắc ngứ. Ừ, sao hồi đó anh không cưới Phượng? Còn bây giờ…?


Tiếng thằng Đen: “Người ta nói vậy thôi chớ em nghĩ anh không thương chị Phượng như em thương con Huệ bây giờ. Nhà anh giàu chớ có khổ như em đâu. Em bây giờ chỉ cần con Huệ chịu, cô Sáu đồng ý thì có chết em cũng lấy nó, còn không cưới được nó, em cũng chết, em không để mất nó đâu!”.

Không có nhận xét nào:

Chàng chăn dê ở Cần Giờ và một thực thể huy hoàng đổ vỡ

Bờ biển bị ngăn bởi một hàng rào bằng lưới sắt cũ có nhiều dây bìm bìm đang ra hoa. Con đường nhìn ra biển với vỉa hè được lát gạch t...