Truyện ngắn
Nội ô thị xã vừa lên
thành phố chỉ có mấy con đường. Buổi tối thật thanh bình. Vinh chạy xe gắn máy chầm chậm, từ phía sau, Hương ôm nhẹ vòng hông anh, cằm tựa vai. Chạy chừng mười
phút thì hết phố, đến nhà lồng chợ, nếu qua cầu sẽ như một vùng quê. Vinh không
chạy xe lên cầu, vì buổi chiều họ đã qua đó, đi dọc con kinh đào, có rất nhiều
dừa xanh, có những căn nhà lá nhỏ, có những hàng quán xiêu vẹo, và sau lưng
những căn nhà, vườn cây là cánh đồng lúa đang bắt đầu chín. Lúc đó Hương nói: “Anh,
mình về đây, mua một miếng đất, trồng chuối, nuôi gà, em sẽ sinh ra ba đứa
con…”. Vinh cười: “Mua miếng đất thì cũng được, nhưng sao trồng chuối mà không
trồng thứ khác, với lại sao sinh ba đứa con?”. Hương ngắt tay Vinh: “Trồng
chuối vì em thích ăn chuối nướng, còn sinh ba đứa con vì em ghét cái chế độ chỉ
cho sinh hai đứa”. “Còn sao lại nuôi gà mà không nuôi heo, nuôi vịt?” “Tại em
biết anh thích ăn thịt gà”
Hương là vậy. Thích phản
kháng nhưng thường rất dịu dàng. Xe vòng qua phía công viên. Cô bỗng đập hông
anh: “Qua bên kia đường đi anh!” “Chi vậy?” “Em thấy có một bà bán chuối nướng”.
Vinh bẻ tay lái. Đúng là có
một chiếc xe đẩy bán chuối nướng, mắt Hương tinh thật. Một chiếc xe chuối nướng
rất sạch sẽ, thùng kim loại sáng choang, lại có hộp để đựng mang đi. Mùi chuối
vừa chín nướng với nếp trên than hồng, mùi nước cốt dừa thơm ngọt ngào. Hương có vẻ hài lòng, cô
xuống xe lựa mua hai hộp, tíu tít hỏi chuyện bà bán chuối như đã quen từ lâu,
rồi thấy anh đứng lơ ngơ, cô nói: “Anh đi mua hai bịch cà phê đi, buổi tối khách
sạn họ không có bán”.
***
Thành phố tràn ngập xe giờ tan việc. Mưa đã ngớt nhưng vẫn còn
những đoạn trũng nước ngập. Nước mưa hắt trên mặt người đàn ông rồi chạy theo
những đường khắc khổ. May là đường một chiều nên dù đông xe nhưng chưa gây kẹt.
Anh quẹo vào một con đường nhỏ có cái chợ chồm hổm. Cuối chợ có một xe bán
chuối nhỏ, nhem nhuốc. Một cô bé chừng mười ba tuổi, gầy gò reo lên khi thấy
người đàn ông tấp xe vô:
“Ôi chú, con chờ chú nảy giờ”
“Ừ, chú xin lỗi, mưa lớn quá”
“Dạ hông sao, đến tối con
cũng chờ mà”
“Cám ơn cháu nhiều”
Người đàn ông nhận bịch chuối
nướng, anh không móc nó ở hông xe mà mở túi xách, cất bịch chuối vào giữa. Xong
anh gật đầu chào cô bé, chạy xe đi…
Cô bé lúi húi lau chiếc xe
đẩy, dọn dẹp chuẩn bị về. Người phụ nữ bán bún ngồi kế bên tò mò hỏi: “Bé Ba,
thì ra mày chờ chú kia đến lấy mấy trái chuối nướng, sao phải chờ ổng vậy?”
“Chú đó tên Vinh, chiều nào
chú cũng mua cho vợ mình”
“Chời, đàn ông mà có hiếu với
vợ quá hen…”
“Không phải đâu cô…”
***
Người đàn ông chạy xe qua
nhiều ngõ và dừng lại trước một căn nhà nhỏ. Anh tự lấy chìa khóa, mở khóa từ
bên trong. Khi người đàn ông dắt xe vô sân nhà, mặt anh đã mất hết vẻ khắc khổ,
anh kêu lên: “Hương ơi, anh về rồi đây!”.
Có tiếng lịch kịch từ bên
trong, một thiếu phụ ngồi trên xe lăn đẩy xe ra đón chồng. Cô hỏi: “Anh có mua
chuối nướng cho em không?”
“Ồ, mưa lớn quá, anh quên
mất!”
“Thiệt hả?”
“Thiệt!”
“Anh xạo, anh xạo”
Vinh cười, xoay lưng chiếc xe lăn, đưa
cái túi cho vợ, nói: “Đây nè, ở nhà buồn hả em”.
“Không, không buồn, em coi
tivi mà”
Hương quay lưng về phía Vinh,
ôm cái túi trong lòng, Vinh không nhìn thấy mắt vợ ứa lệ.
Hương hỏi: “Chuối nướng của cô bé
đó hả anh”
“Ừ, của cô bé đó”
“Cô bé quê Tân An?”
“Ừ, cô bé quê Tân An”
Vinh nhẹ nhàng đẩy xe vào nhà trong. Quay lưng về phía chồng,
Hương không nhìn thấy Vinh ngập ngừng. Vinh đã nói dối vợ. Cô bé không phải quê
Tân An, quê cô ngay chân cầu Rạch Miễu, cây cầu mà trên đường du lịch từ Bến
Tre về, do cầu hẹp, một chiếc xe tải mất lái đã lao vào đôi tình nhân ba năm
trước!
14.10.2014
3 nhận xét:
Vậy ước mơ mua miếng đất , trông chuối , nuôi gà vẫn trở thành sự thật phải không tác giả ?
Ôi, đúng rồi chị, chàng này thương vợ nên sẽ bán nhà, về quê!
còn ba đứa con - không phải ba - chàng thương vơ nên chỉ sinh 1 đứa rồi... nghỉ!
chị Thu Dung - bạn hiền Bổn nhỉ!
Đăng nhận xét