Ai hỏi xa Sài Gòn nhớ gì
nhứt? Tui nói nhớ vỉa hè!
Có lần ăn cơm tấm vỉa hè trên
đường LVS, gặp một nghệ sĩ kịch nói nổi tiếng quần đùi, dép lê, áo thun ngồi
trước. Khách đông, y ta còn đẩy cho tui cái ghế nhựa, đá lông nheo cười như… đã
quen!
Có lần lang thang gần cầu
vượt chân cầu Sài Gòn, tìm hiểu mấy chàng xã hội đen để viết một cái truyện
ngắn, ngồi cà phê vỉa hè tán dóc với một chú em tự giới thiệu là Tuấn Đen, tán
huyên thuyên cả tiếng đồng hồ thì hắn có điện thoại vội dọt trước, nói “anh
ngồi chơi đi, đụ má con đĩ cái nó gọi hoài” (!). Lát về kêu tính tiền, chị chủ
cười “thằng Tuấn nó trả hết rồi!”
Có lần ăn cháo lòng ở một xóm
đạo Bắc 54 Gò Vấp. Quán vỉa hè trong hẻm. Bữa đó mưa bay bay, vừa ăn vừa ngẫm
ngợi đủ thứ chuyện hoang mang. Ăn xong lên xe chạy luôn. Cô chủ ngồi chỗ nồi
cháo đầu hẻm chẳng thèm ngó. Chạy một đoạn nhớ là chưa trả tiền vội quành xe
lại. Cô chủ cứ cười mím mím. Hỏi sao không níu áo anh, cổ nói: “Khách quên
hoài, đâu phải mình anh!”.
Và có cả ngàn lần cùng bạn bè
văn nghệ ngồi vỉa hè nói chuyện tào lao, nên cứ xa Sài Gòn thì nhớ. Nhớ cái vỉa
hè.
6.15
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét