Mùa mưa, nắng yếu, hoa cũ đã tàn, hoa vừa ươm èo uột dù chăm rất kỹ... Cúc Đà Lạt, cúc vạn thọ, thược dược, hồng... đều thay nhau tàn úa. Bỗng một hôm, thấy trong chậu cũ, một cây hoa mào gà vươn lên mạnh mẽ, nhìn thật kỹ từng sớ lá non, đích thị hoa mào gà. Nhưng mình chưa từng gieo hạt loại này, chắc là nó đến theo gió, theo bước chân chim sẻ...
Mấy cây cúc lá nhám rồi cũng dần tàn, không buồn chăm nữa. Chỉ có cây mào gà lớn vụt lên dù chỉ được hững hờ cho vô một cái chậu cũ, không phân bón...
Rời Sài Gòn hơn nửa tháng, trở về nhìn hoa ngoài ban công chỉ còn lá khô cành gãy, chỉ có chậu mào gà vẫn xanh. Ô, nhưng mà sao nó chẳng ra hoa?
Chờ đợi thêm một tuần thì hiểu, nó không phải là hoa kiểng được chăm bón trong vườn, hoa đủ màu rực rỡ mà chỉ là một cây mào gà hoang dại, họ dền, mọc tràn lan nơi những mảnh đất hoang. Hoa nhỏ xíu, màu sắc đơn điệu, có nơi người dân gọi là cây đuôi lươn!
Dù sao thì cũng đã cho nó vô chậu, thôi để nó sống hết một đời hoa dại dù lòng hơi ấm ức. Bỗng nghĩ vì sao hồng, lan, cúc, thược dược... chăm sóc từng ngày, nước phân đầy đủ mà trái trời trở gió chút đã úa tàn trong khi cỏ hoa hoang dại lại đầy mạnh mẽ lẽ tồn sinh?
Chừng nào thì hoa sẽ vừa đẹp vừa mạnh mẽ đây? Tôi ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét