Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2016

Cũng vì ai mà thệ hải minh sơn?



Sáng Chủ nhật, chạy xe vòng qua khu vực trung tâm, trước cổng Dinh Độc Lập hôm nay có một số người bán hoa bên đường, thì ra trong tòa nhà đã thành di tích lịch sử này đang tổ chức một lễ tốt nghiệp hay gì đó cho học sinh (chắc là học sinh trường quốc tế- tôi không đọc thông báo). Khu vực Nhà thờ Đức Bà, Bưu Điện đầy người và xe. Xe dân sự và cả xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe mang loa phóng thanh, xe bus đợi hốt một cuộc biểu tình chưa xảy ra…

Trong con mắt của du khách, có vẻ như thành phố thật yên bình, nhưng trong con mắt một người quan sát thời cuộc, tôi nhìn thấy có những tâm trạng bên lề, tôi nhìn thấy những bạn trẻ đứng ngồi chung quanh khu vực, ánh mắt nhuốm ánh buồn bất lực nhưng vẫn đầy hoài mong. Không chỉ là bạn trẻ, những người trung niên, vài người đứng tuổi, cũng ra đó, chúng tôi nhìn nhau, xa lạ nhưng ngầm thấu hiểu. Một điều gì đó, một nỗi niềm, một bi hận, một đớn đau thân phận, một sợ hãi mơ hồ và một đợi chờ, một niềm tin rằng điều tất yếu rồi sẽ đến, chắc chắn sẽ đến, như than hồng ủ trong tro, chỉ chờ gió lớn sẽ bùng lên.

Ôi Sài Gòn! Vẻ ngoài hoa lệ cũng không che kín hết nỗi tổn thương khi ngay giữa thời bình những rào chắn chống biểu tình tua tủa kẻm gai vẫn hiện hữu từng góc phố trong những ngày cuối tuần.

Từ không khí ngột ngạt, ô nhiễm đầy mùi chết chóc, bỗng nhiên nhiều câu hỏi hiện ra, những chọn lựa cá nhân gắn liền với nhân cách. Xe vẫn chạy, tình yêu đôi lứa vẫn nồng nàn bên nhà thờ cổ, dù sát cạnh bên là mật vụ, là cảnh sát với cái nhìn nghi hoặc.

Chọn lựa nào với đất nước đầy bi thương này? Có người lặng im, theo đuổi cuộc sống vật chất nhưng cũng có người tặng tuổi thanh xuân cho lý tưởng. Có người tìm mọi cách định cư nước ngoài, nhưng cũng có người từ chối nó. Bạn tôi, một nhạc sĩ dấn thân vì cộng đồng từng tâm sự: “Đang ở Mỹ mà nghe chuyện gì ở VN, em chỉ muốn ra máy bay về liền”.

Yêu nước là một tình cảm đầy trừu tượng nhưng có thật. Nó thôi thúc chúng ta luôn nghĩ về những gì có vẻ ngoài chúng ta, dù thật sự nó là chính chúng ta. Bởi ai mà không muốn non sông mà cha ông dựng lên thật sự thanh bình, cho chính ta và những thế hệ sau này.

“Sơn hà trường tại
Cũng vì ai mà thệ hải minh sơn”.


(Trong bút ký “Linh hồn của một thành phố”)

Không có nhận xét nào:

Chàng chăn dê ở Cần Giờ và một thực thể huy hoàng đổ vỡ

Bờ biển bị ngăn bởi một hàng rào bằng lưới sắt cũ có nhiều dây bìm bìm đang ra hoa. Con đường nhìn ra biển với vỉa hè được lát gạch t...