Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2014

Bão


Ông có cảm giác như nàng rất nhẹ sau lưng mình. Hai bên con đường nhỏ dẫn đến chiếc cầu sắt cũ, rất nhiều cây lớn bị cơn bão đêm qua làm gãy, các công nhân vệ sinh đã kịp dùng cưa cắt ra từng đoạn nhỏ xếp gọn gàng trên vỉa hè nhưng cành lá vẫn còn vương vãi khá nhiều trên đường. Vòng tay của nàng vẫn dịu dàng ôm qua vòng bụng ông, cằm vẫn tựa trên vai nhưng giờ đây cả hai đều biết họ đã bước qua một ranh giới khác. Ở giữa chiếc cầu sắt nàng hỏi: “Mới đầu tháng tư mà sao có bão hả anh?”. “Ừ, chỉ là một chút hoàn lưu thôi, đêm qua em ngủ được không?”

Đêm qua, cũng như mọi đêm kể từ ngày nàng nói phải chia tay ông vì bế tắc và đến với một người khác để vượt thoát khỏi cái bùng nhùng trong quan hệ của họ, ông nằm nghe tiếng chuông giáo đường gần nhà vọng đến vào lúc 4 giờ sáng. Bên cạnh vợ ông vẫn ngủ say. Ở phòng bên, ánh sáng đèn ngủ của hai cô con gái có vẻ như hơi chóa. Ông nằm đó, lặng câm như một xác chết dù tai vẫn nghe mọi âm thanh, mắt vẫn bắt mọi ánh sáng. Chừng hai giờ sáng, không ai ngờ cơn bão đầu mùa lại đột ngột chuyển hướng về phía nam. Dù vậy nó chỉ là một cơn bão rớt và khu vực trung tâm thành phố gần như không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ có tiếng mưa rền rĩ trên mái nhà và thỉnh thoảng một cơn gió mạnh lùa qua, đập lên mái tôn nhà kế cận kêu loảng xoảng… Khi những tiếng chuông giáo đường vang lên thì gần như cơn bão đã đi xa, mưa cũng ngớt và có tiếng xe máy chạy ngang qua căn hẻm trước nhà. Ông ngồi dậy, nhẩm đọc lời hẹn của nàng qua tin nhắn điện thoại và vào phòng vệ sinh rửa mặt...

"Em không ngủ được, chỉ chập chờn, anh có nghe gió rất lớn không?". Nàng trả lời, như thể nàng biết rất rõ đêm qua ông cũng mất ngủ như nàng. Ông vừa chạy xe qua cầu vừa nghĩ về cái bất hạnh của những người tìm thấy tình yêu khi đã quá trễ. Sinh cách nhau một khoảng thời gian dài hơn một thế hệ, vì sao ông và nàng có thể hiểu nhau, chia sẻ gần như tất cả những quan điểm về cuộc sống và thường thấu cảm những khi nghĩ về nhau? "Anh có nghe, nhưng bão đã không đi qua thành phố, mà hình như nó tạt qua đây." "Dạ, cây gãy quá nhiều!".

Qua khỏi cây cầu sắt, thị trấn hiện ra. Sát bờ sông đặt những chiếc ghế đôi của những quán cà phê nhưng ngay lúc đó trời bỗng tối sầm lại, rồi mưa ào ạt rơi. Thời tiết phương nam ôn hòa giờ đây đã có những dấu hiệu bất thường. Ông nhấn ga, chạy nhanh vào chiếc cổng quán, lướt qua những nhân viên phục vụ đang hối hả bật dù, che bạt nhưng mưa cũng đã kịp làm ướt áo cả hai…
***
Xe lướt qua một bùng binh, ông nhìn thấy những poster quảng cáo phim lòe loẹt mới nhớ rằng họ đã từng cùng nhau vô cái rạp phim này nhưng đã vội vàng đi ra vì khi đèn vừa tắt, một cô gái bán dâm mặc váy rộng đã cùng khách hàng của mình hành lạc ngay cách chỗ họ một hàng ghế. Từ cái rạp phim đó, dọc theo con đường là những quán ăn, quán cà phê họ từng đến và có cả một thời gian rất dài lòng ông nhói đau khi đi qua vì nó gợi lên những kỷ niệm ân cần cũ, nhưng giờ đây cái cảm giác đó không còn nữa. Ông nhớ thời gian đầu chia tay, trong nỗi buồn tưởng chừng suy sụp, ông thường lấy vài cuốn sách thiền, đọc thật chậm, nghiền ngẫm từng chữ, nghiền ngẫm để cố hiểu rằng cái nỗi đau điên cuồng đó chỉ là nhân và quả của tham ái và dục. Giờ đây khi tất cả lắng lại, nó chỉ còn là ký ức. Nhưng ký ức phải chăng cũng chỉ là một dạng năng lượng của tham ái, nó cũng là dục? Còn cái năng lượng đang tạo nên cơn bão ngoài khơi kia là từ đâu?
“Anh về đi, trời sắp bão, em vừa xem mục dự báo thời tiết trên ti vi”. Còn cách nhà chừng năm trăm mét, mưa ào ạt tuôn xuống. Người đi xe máy vội vã tạt vào lề, lấy áo mưa khoác vội. Mưa quá lớn, mù trắng cả con đường trước mặt và áo mưa trở thành vô ích. Có lẽ cơn bão cuối mùa đang thật sự đến gần.
***
Nghe tiếng kèn xe, người ra mở cổng là cô con gái lớn đang học trung học. Mưa vẫn ầm ầm trên mái tôn. Vừa vào tới cửa nhà, ông vừa rủ áo mưa vừa hỏi: “Con về sớm vậy?” “Nhà trường cho về. Sắp có bão lớn rồi đó ba, ba vô nhà nhanh đi, ướt hết rồi”.

Nàng đưa cho ông cái khăn lông lớn, hỏi dịu dàng: “Có nhận tin nhắn em không?”. Ông mỉm cười: “Anh nghĩ là mưa lớn thôi, bão có khi nào vô thành phố này” “Anh quên hồi đầu mùa mưa năm ngoái rồi sao? Lúc đó cơn bão về lúc gần sáng, anh đâu dám ngủ…”. Ông lại cười: “Ừ, nó cũng chỉ tạt ngang, bão ngọn thôi mà!”. “Em thì lo sợ lắm, nhà mình có vẻ không chắc lắm, chỉ sợ bão làm tốc mái, anh đói chưa, em dọn cơm”.
Đêm. Những cánh cửa được đóng kín như cần thiết cho một sự cách ly an toàn. Bốn người trong gia đình nằm bên nhau trên chiếc giường 2x2m. Cả ông và nàng và cả hai đứa con không ai muốn ngủ. Họ, có lẽ không riêng gia đình họ mà cả thành phố cùng hồi hộp chờ cơn bão đến. Rốt cuộc chỉ có một cơn mưa lớn!

(Tạp bút Đàn ông, đàn bà, mọi thứ...)


Không có nhận xét nào:

Chàng chăn dê ở Cần Giờ và một thực thể huy hoàng đổ vỡ

Bờ biển bị ngăn bởi một hàng rào bằng lưới sắt cũ có nhiều dây bìm bìm đang ra hoa. Con đường nhìn ra biển với vỉa hè được lát gạch t...